Dịch & biên: †Ares†
oOo
Lại một đêm trăng thanh gió mát.
Trong một gian phòng kín được chiếu sáng bằng ánh đèn mờ ảo.
Vài bóng người yên tĩnh tụ lại nơi đây, nhỏ giọng mà bàn luận.
- Đại khái chuyện này thế nào có lẽ mọi người đều hiểu rồi. Trương Nhị Cẩu là đại sư huynh của các ngươi, nhưng gần đây tinh thần ủ rũ. Loại bệnh trạng này tuy là việc nhỏ, nhưng tiếp tục kéo dài sợ là sẽ thành việc lớn, cho nên hôm nay ta triệu tập các ngươi tới đây vì một mục đích.
- Đó là làm cho đại sư huynh của các ngươi khôi phục bình thường, không cần khuôn mặt kinh thế nhân mà chỉ phát khí chất thôi đã động thiên hạ.
Lâm Phàm nhìn mọi người rồi bình thản nói.
Diệt Cùng Kỳ, Thiên Vũ, Phong Bất Giác ba người gật gật đầu, trong lòng đều có chút ngưng trọng, đây không phải một chuyện nhỏ, mà là một đại sự.
Đại sư huynh Trương Nhị Cẩu gần đây ra sao bọn hắn đều thấy rõ. Tuy đại sư huynh luôn tỏ vẻ bình thường, nhưng thi thoảng lại ngẩn người, tinh thần hốt hoảng.
Bọn hắn mặc dù chưa trải qua việc bị nữ tử mình thích cự tuyệt, nhưng có thể từ trên người Trương Nhị Cẩu cảm nhận được sự thống khổ khi bị cự tuyệt.
- Tông chủ, vậy người nói chúng ta nên làm gì bây giờ?
Thiên Vũ hỏi.
- Ừm, hôm nay gọi các ngươi tới đây chính là để nghiên cứu vấn đề này. Trước hết sẽ tiếp thu ý kiến quần chúng, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-he-thong/1955756/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.