Chương trước
Chương sau
Dịch giả: †Ares†

oOo

Tần Thần vương triều đã tồn tại cả ngàn năm, do một đại sát thần tên Trâu Tần Thần dẫn dắt quần hùng xây dựng vương triều.

Hôm nay, Tần Thần vương triều cực kỳ náo nhiệt.

Hai đại tông môn đến Tần Thần vương triều chọn lựa đệ tử, đây chính là việc trọng đại mười năm mới có một lần.

Thông Thiên Đảo, Tiên Linh Tông là hai đại thế lực gần Tần Thần vương triều nhất.

Đệ tử của hai tông môn này, đại đa số đều được chọn lựa từ Tần Thần vương triều, bởi vậy quan hệ giữa hai tông với Tần Thần vương triều rất khăng khít.

Giờ phút này, ở trước một đại điện rộng lớn bên trong hoàng cung

Trên cái đài tỷ võ rộng tới vài chục trượng, do đá tảng cắt gọt thành, có hai thành viên vương thất đang luận võ. Mà ở trên cái đài cao cạnh đó, người của hai tông cùng Tần vương đang xếp hàng ngồi, nhìn trận tỷ võ bên dưới.

Thông Thiên Đảo nằm tại một vùng biển lớn, nghe đồn là xây dựng trên lưng một con rùa khổng lồ vạn năm tuổi, nhưng tình huống cụ thể thì không ai biết.

Tiên Linh Tông thì chỉ nhận nữ đệ tử, giống với Huyền Kiếm Các. Mà trong hoàng thất, số lượng công chúa nhiều vô kể, có thể tiến vào Tiên Linh Tông xem như các nàng này đã thoát khỏi vận mệnh được định sẵn.

- Tần vương, các hoàng tử và công chúa đợt này không tệ.

Đại biểu của Thông Thiên Đảo là một gã trưởng lão nội môn, chuyên môn phụ trách phương diện đệ tử. Lão tổ của Tần Thần vương triều có thiên tư cực cao, đương nhiên trong đám hậu bối cũng không ít kẻ dính chút mưa bụi của tổ tiên.

- Hoàng trưởng lão quá khen rồi.

Tần vương thoải mái cười to, hiển nhiên rất vui mừng với lời khích lệ của Hoàng trưởng lão.

- Tần vương, tiểu tử cao ngạo mười năm trước giờ tu vi thế nào rồi?

Hoàng Bang Dương cười hỏi. Lần tuyển đệ tử mười năm trước, lão có chú ý tới một tiểu tử.

- Hoàng trưởng lão nói là Thánh nhi sao?

Tần vương hỏi.

- Ừm.

- Ài, đứa bé kia lại chọn đường quyền mưu, tranh đoạt túi bụi với huynh đệ khác, xao lãng tu luyện, hiện giờ cũng chỉ là Nhập Thần trung giai.

Tần vương nói.

- Không tệ, nhưng cũng thật đáng tiếc. Nếu lúc ấy về tông môn cùng ta, một lòng tu luyện, thành tựu đã lại càng không thể hạn lượng.

Hoàng trưởng lão cũng là có chút tiếc nuối, chẳng qua hiện nay Trâu Thánh có thể tu luyện tới Nhập Thần trung giai, ở này trong mắt lão cũng đã rất không tồi rồi.

Giờ phút này, Trưởng lão Tiên Linh Tông vẫn ngồi im không nhúc nhích đột nhiên mở miệng:

- Đứa nhỏ kia không tệ.

Tần vương ngưng thần nhìn lại, lập tức cười cười:

- À, đứa nhỏ Thủy Vân này có tư chất không tồi.

Lúc này, trưởng lão hai tông giiống như dạo chợ, nhìn thấy người có tư chất tốt sẽ giống như gặp đồ ăn tươi ngon, chuẩn bị mang về.

Mà Tần vương thì đồng ý cả hai tay với việc này. Hiện giờ y mới chỉ trung niên, khí huyết thịnh vượng, hậu cung ba nghìn giai lệ, con cái đương nhiên rất nhiều, hàng năm đều có cả chục đứa trẻ ra đời, để một vài đứa tiến vào tông môn cũng là lựa chọn không tệ.

Như thế, ít nhiều giảm bớt được người tranh quyền đoạt thế sau này, tránh cho loạn hoàng thất, cũng tăng một phần vũ lực đảm bảo cho Tần Thần vương triều trường tồn.

- Hoàng tử Đằng Long thắng.

Lúc này, trên đài tỷ võ, thắng bại đã phân. Một thiếu niên chỉ chừng mười hai mười ba tuổi, một chưởng đánh hộc máu huynh đệ đồng tộc, sau đó giơ cao cánh tay, vẻ mặt miệt thị nhìn phía dưới.

- Còn ai muốn cướp hạng đầu với ta nữa nào? Không phục thì lên đây!

Trâu Đằng Long đứng ở trên đài tỷ võ, hung hăng cực độ, quát.

Trên đài cao, Tần vương thấy một màn này, cũng lắc lắc đầu:

- Thật khiến hai vị trưởng lão chê cười.

- Không sao, đứa nhỏ này cũng không tệ.

Hoàng trưởng lão gật đầu cười, tư chất tuyệt đỉnh, được bồi dưỡng đầy đủ sẽ là một mầm mống thật tốt.

Trâu Đằng Long tuy mới mười hai mười ba tuổi, nhưng lại là hạng người lòng dạ độc ác, vì luyện công, không biết đã đánh chết bao nhiêu tù nhân trong ngục.

- Sát khí quá nặng.

Ân trưởng lão Tiên Linh Tông lắc đầu nói.

....

Đúng lúc này, cả Tần vương và trưởng lão hai tông cùng ngừng lời, rồi đột nhiên đứng lên, ánh mắt chăm chú nhìn phương xa.

Bọn họ cảm nhận được từng luồng khí tức đứt quãng từ đằng xa bay tới, trong đó còn xen lẫn những tiếng kêu thảm thiết.

Lâm Phàm đã mang theo đám Trâu Thánh bay tới trên không Tần Thần vương triều, lại tăng nhanh tốc độ khi thấy cung điện đằng trước.

Còn Trâu Thánh, nhìn thấy đối phương dẫn bọn y tới nơi này, trong lòng cũng mừng rỡ, nhưng từng đợt cảm giác đau đớn tra tấn đến độ y không nói ra lời.

Tần vương rốt cuộc thấy rõ phương xa là vật gì, sắc mặt đột biến, sau đó trầm giọng hỏi.

- Các hạ là ai, vì sao muốn giết hại con ta?

Tần vương thấy được Trâu Thánh phía sau Lâm Phàm, vết máu loang lổ, khí tức suy yếu, giống như cách cái chết không xa.

Đám con cháu vương thất bên dưới cũng ngẩng đầu nhìn lên không, khi thấy rõ một màn trên đó, thì đồng loạt thét lên kinh hãi.

Bọn chúng nhận ra lão ca của mình, hoàng tử Trâu Thánh cũng có mặt trên đó.

Có người lo lắng trong lòng, nhưng cũng có người thấy vô cùng khoái trá.

Trâu Đằng Long xếp hạng đầu trong lần tỷ võ này, đang hưởng thụ ánh mắt sùng bái của huynh đệ, giờ lại thấy một tên không biết từ đâu tới đoạt sự nổi bật của mình thì rất không vui. Rồi khi ngẩng đầu lên, y phát hiện huynh trưởng bị xỏ xuyên vai, cũng nổi giận gầm lên một tiếng:

- Tặc tử, nhanh chóng thả huynh trưởng ta.

Hoàng trưởng lão nhíu mày, tiến lên từng bước:

- Các hạ muốn gì, cứ việc nói.

- Ai là Tần vương.

Giờ khắc này, Lâm Phàm lạnh nhạt mở miệng hỏi.

- Chính là bản vương.

Tần vương nhìn chằm chằm lên Lâm Phàm, trong lòng đã bốc lên lửa giận.

- Hắn giết hại một trăm lẻ tám thôn dân vô tội, việc này tính thế nào?

Lâm Phàm hỏi.

Tần vương vừa nghe, hơi sửng sốt, vốn cho là đại sự gì, không ngờ chỉ là việc nhỏ bậc này. Thôn dân mấy vùng núi kia, căn bản không tính là con dân Tần Thần vương triều, giết thì giết thôi. Nhưng nhìn tình thế hôm nay, chỉ sơ không đơn giản như vậy, hay là kẻ này có quan hệ với đám thôn dân kia? Vì thế nên mới trả thù?

Hoàng trưởng lão nhíu mày, giết hại một trăm lẻ tám thôn dân vô tội, thật là có chút quá đáng rồi.

- Tặc tử mau thả huynh trường ta. Chỉ là một đám kiến hôi nhà quê, giết thì sao? Ngươi mau thả người, bằng không cẩn thận mạng chó của ngươi.

Trâu Đằng Long mười hai mười ba tuổi, vẻ mặt sát khí, giận dữ hét.

- Kiến hôi sao...

Lâm Phàm lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm lên thiếu niên kia, sau đó khóe miệng nở một nụ cười tàn nhẫn.

- Đại nhân vật cao cao tại thượng, có thực lực tuyệt đối, có thể coi tất cả là con kiến. Những thôn dân kia trong mắt ngươi là con kiến, mà ngươi trong mắt bản tọa, cũng chỉ là con kiến.

- Thiên tư là không tệ, thế nhưng chưa trưởng thành mà đã dám càn rỡ, đó chính là muốn chết.

Lâm Phàm tản ra sát ý kinh khủng, tràn ngập toàn bộ hoàng cung.

- Hừ, nơi này là Tần Thần vương triều, tặc tử nhà ngươi mau thả huynh trưởng ta, lại đền tội ngay tại chỗ, nếu không để ngươi sống không bằng chết...

Trâu Đằng Long không sợ trời không sợ đất, dùng ánh mắt khinh thường đáp trả Lâm Phàm.

Mắt Lâm Phàm lóe lên vẻ lạnh lẽo.

- Lưu ngươi, sau này sẽ là tai họa muôn dân.

-----oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.