Chương trước
Chương sau
oOo

Tại một rừng cây rậm rạp, có một cái hồ nước trong suốt, không ngừng bốc lên hơi nước mờ mờ.

Đây là hồ nước do thiên nhiên tạo thành, có thể xem như là một kỳ quan.

Lúc này, một đám người từ trên không hạ xuống, mà những người này đều là nữ cả, có điều những cô gái này đều có máu dính trên thân, sắc mặt cũng rất căng thẳng.

- Sư tỷ, chúng ta làm sao bây giờ?

Một cô gái có thân hình nhỏ xinh, cảnh giác nhìn bốn phía nói.

- Nơi này có một hồ nước thiên nhiên, mọi người tiến vào rửa vết máu trên người đi đã. Bột phấn mà đám người Cửu Tiêu Tông kia tung lên người chúng ta có vấn đề.

Sư tỷ dẫn đầu có dung mạo xuất chúng, anh khí mười phần, lên tiếng chỉ huy.

- Vâng.

....

Lâm Phàm và Gà Con đã lại hòa hảo như lúc ban đầu. Gà Con nghe được Lâm Phàm muốn nó dung hợp cái sừng đen thui kia thì sợ đến hồn phi phách tán, vì ai biết cái sừng kia mọc ở chỗ nào chứ, tốt nhất là không thử.

Lâm Phàm cũng không cưỡng bách, nhìn thoáng qua cái sừng Tuyên Cổ trong túi chứa đồ thì chỉ biết thở dài. Món đồ này cả Gà Con cũng ghét bỏ, chứ không cần nói đến hắn.

Hiện giờ Lâm Phàm đang đi theo hướng tới Cửu Tiêu Tông, tạm bỏ qua mấy địa điểm trên Thất Thánh Bảo Đồ. Đối với hắn, mấy chỗ kia không vội, nhất định phải tới Cửu Tiêu Tông xem có chuyện gì đã.

Dù sao hắn đã tới ba chỗ, hai chỗ là hai bộ xương đã bị hủy, một là tia thần thức đã dung nhập vào con chó đen, chưa thấy có gì ưu đãi cả.

Thế nhưng với kẻ thù dai như Lâm Phàm, Thất Thánh hố hắn đến ba lần, hắn không phá sạch âm mưu của kẻ này thì e rằng khiến người ta cho rằng hắn dễ đối phó.

Còn Yêu Vô Tà kia, Lâm Phàm cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi. Tính toán thời gian, hẳn Yêu Vô Tà đã bị bức rời khỏi Táng Yêu thành. Như vậy là tốt nhất, chỉ có đi ra ngoài lịch lãm mới để Yêu Vô Tà mau chóng kích hoạt thể chất đặc biệt.

"Ào ào..."

Lúc này, Lâm Phàm nghe được tiếng nước chảy, còn nghe được tiếng của nữ nhân.

Nước, nữ nhân...

Kết hợp hai khái niệm này lại, Lâm Phàm nhất thời sửng sốt, sau đó lặng lẽ tiến đến.

- Gà Con, dẫn mày đi xem thứ tốt.

Thứ tốt, mọi người cùng chia sẻ, loại tình huống này, sao có thể thiếu Gà Con.

- Ò ó o...

Gà Con vừa muốn kêu to, liền bị Lâm Phàm lấy tay bịt miệng lại, làm nó suýt nữa nghẹn.

- Kêu cái đầu mày, kêu là không còn thứ tốt nữa đâu.

Lâm Phàm vỗ vỗ đầu nó, nói.

Mắt Gà Con sáng lên, sau đó gật gật đầu.

Một người một gà, cứ như vậy lặng lẽ tiến lên, sau đó nằm nấp sau một tảng đá trên bờ hồ.

Lâm Phàm tự nhận mình là chính nhân quân tử, nhưng là đôi khi chính nhân quân tử cũng thích làm một vài điều kích thích.

Ví dụ như trang bức xong bỏ chạy, lại ví dụ như rình coi những điều mới lạ.

Trước kia không có cơ hội này, hiện giờ Lâm Phàm có thể cam đoan, nơi này có một đám tiên nữ đang nhẹ nhàng nhảy múa.

Về phần những nữ nhân đang tắm rửa này có "hậu tiên tiền quỷ" không, điểm này hoàn toàn không cần quan tâm. Lâm Phàm tuy còn là trai tân, nhưng bản lĩnh ngửi mùi hương đoán mặt người vẫn phải có.

Tuy nói mùi hương này còn lẫn với máu tươi và hơi nước, nhưng vẫn không bị át đi.

Lâm Phàm cùng Gà Con cẩn thận nấp sau tảng đá, hai mắt không ngừng đảo qua lại.

- Gà Con, mày còn nhỏ, phải kiềm chế.

Lâm Phàm lấy tay che mắt Gà Con, mà Gà Con lại quơ quơ cánh, tỏ vẻ kháng nghị.

Một đám muội tử trong ao quả thật rất xinh đẹp, chỗ cần lớn thì lớn, chỗ cần nhỏ rất nhỏ, lại đủ loại từ nữ vương dũng mãnh đến thuần khiết dễ thương. Tuy cả đám đều đang giấu mình dưới làn nước, nhưng lại không thể ngăn được ánh mắt thưởng thức cái đẹp của Lâm Phàm.

Hơn nữa, đám muội tử này có tu vi không tệ.

Thuần một cảnh giới Nhập Thần, còn thêm một vị là tu vi Tiểu Thiên Vị trung giai.

Đội hình như vậy, nếu người rình là người bình thường, chỉ sợ còn chưa có tới gần cũng đã bị phát hiện ra.

Nhưng Lâm Phàm là ai? Chính là kẻ có hệ thống, giúp đi không tiếng động, đến không chút mùi a.

Gà Con bị Lâm Phàm che mắt, muốn nhìn cũng nhìn không tới, tức giận giãy giụa thoát được, rồi trực tiếp nhảy qua một bên.

- Gà Con...

Lâm Phàm vừa nhìn, nhất thời có chút luống cuống, chỉ mong sao nó đừng bị người phát hiện.

Mà vừa lúc này, một màn làm cho Lâm Phàm kinh ngạc sinh ra, Gà Con lại cứ thế nghênh ngang đi ra ngoài.

- Ai đó?

Quả nhiên, Gà Con vừa xuất hiện, người trong hồ lập tức cảnh giác quát lên.

- Ò ó o...

Gà Con không chút hoảng sợ, tiêu sái kêu to một tiếng, cái đầu nhỏ cúi xuống, chân bới bới đất, móc ra được một con giun, nuốt xuống.

Đám muội tử trong hồ thấy vậy thì thở phào một hơi:

- Không có việc gì, chỉ là một con gà rừng thôi. Mọi người tắm nhanh lên một chút.

- Con bà nó, con bà nó...

Lâm Phàm ngây ngẩn cả người, con gà ghẻ này sao lại thông minh như vậy chứ.

Mà Gà Con vẫn miệt mài bới đất, thế nhưng cặp mắt lại không ngừng liếc nhìn cảnh tượng tuyệt vời trong hồ.

Lâm Phàm giờ phút này rất hận. Con gà siđa này sao lại tiện đến mức như vậy, còn nghĩ ra cách hay đến thế.

Chưa dừng ở đó, một màn làm Lâm Phàm ngây ngẩn hơn nữa lại phát sinh. Gà Con cố ý rơi vào trong nước, sau đó tự do bơi tung tăng như vịt, hơn nữa còn đột nhiên chìm vào trong nước, qua hồi lâu, mới ngậm một con cá trồi lên.

Tất cả chuyện này vốn không có gì khác thường, nhưng Lâm Phàm rõ, con gà siđa này căn bản là lặn xuống để nhìn trộm.

Cầm thú a...

Súc sinh a...

Nội tâm Lâm Phàm đau đớn, Gà Con thuần khiết, tại sao lại biến thành như vậy chứ.

Gà Con đã bước ra khỏi hồ, rồi cứ đứng im như phát ngốc ở đó, lặng tròn xoe nhìn không chớp.

- Con gà này quái dị thật.

Trong đám mỹ nữ, một người nghi hoặc nói.

- Được rồi, nhanh lên bờ thôi, không thể tắm lâu nữa.

Đại sư tỷ nghiêm túc nói, sau đó mọi người đồng loạt bước ra khỏi mặt nước, cảnh sắc tuyệt vời bại lộ, nhưng chỉ một sát na sau, cả đám đã lấy quần áo từ trong nhẫn trữ vật, rồi mặc lên người.

Giờ khắc này, Gà Con mở mắt hết cỡ, sau đó hai dòng máu mũi xì ra, té trên mặt đất, không nhúc nhích.

Lâm Phàm cũng kinh hãi, một màn vừa rồi quả thật rất dọa người, rất nóng bỏng, để máu của hắn thiếu chút nữa cũng đổ uổng phí.

Đợi đám muội tử đi khỏi, Lâm Phàm lập tức tiến lên.

- Gà Con, Gà Con...

Hắn lấy tay lắc lắc mình gà, thấy nó vẫn còn thở, mới thở phào một hơi.

Lại nhìn vẻ mặt say mê của nó, Lâm Phàm xem thường vạn phần, thật sự là con gà ghẻ không có tiền đồ mà.

- Được rồi, phúc lợi cũng nhìn rồi, nhanh đi thôi.

Lâm Phàm tóm Gà Con lên, đặt lên vai mình, tiếp tục đi về phía trước.

-----oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.