Chương trước
Chương sau
oOo

Giờ khắc này, không gian giống như ngưng đọng lại.

Trong hư không.

Một bóng hình gầy gò phóng vút lên, giơ tay va chạm với bàn tay khổng lồ kia, rồi ngăn nó lại.

- Hả... Không có khả năng, điều đó không có khả năng.

Lý Nguyên Kỳ trợn tròn mắt, không ngừng rú lên.

Cho dù chỉ là một cánh tay của Huyết Ma đại đế, cũng nên vô địch thiên hạ mới phải chứ, tại sao lại bị một người dùng một tay ngăn trở, điều này không thể nào...

Đầu óc Lý Nguyên Kỳ rối thành một đoàn, giống như bị sự kiện trước mắt làm tâm thần đại loạn.

- Chuyện này...

Nguyệt Huyền lão ẩu và ba vị sư muội nhìn một màn đồ sộ này trong hư không, cũng nuốt một ngụm nước bọt. Tới tuổi của bốn bà lão này, gần như gặp qua đủ chuyện trên đời, thế nhưng một màn trước mắt này lại để bọn họ rung động không thôi.

Mà đám nữ đệ tử Nguyệt Cung Tông thì há hốc miệng, lại nhìn nhìn bóng dáng phiêu dật kia, rú ầm lên, sau đó như mất hết sức lực, ngồi phệt cả xuống đất, vẻ mặt mê trai nhìn chằm chằm Lâm Phàm.

Thần tượng, tuyệt đối là người tình độc nhất trong mộng, không có số hai.

Còn đám Cửu Tiêu Tông, ban đầu đều tiếc nuối lắc đầu, cho rằng Lâm sư huynh chỉ sợ là muốn vẫn lạc tại nơi này rồi. Nhưng đến lúc này, bọn họ mới hay, Lâm sư huynh thật sự quá mạnh mẽ. Sau đó, bọn họ cùng đồng loạt gia nhập "Fan club".

- Không, ta không tin, ta không tin...

Lý Nguyên Kỳ ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ.

- Aaaaaaaa... Ta muốn ngươi chết... Tế hiến...

- Ma chi quy tắc.

- Ám chi quy tắc.

....

Dây chuyền quy tắc quấn quanh Lý Nguyên Kỳ lần nữa nổ tung, hóa thành những luồng sáng dung nhập vào trong Huyết Chi Thạch Môn kia.

Còn lại tám dây chuyền quy tắc, trực tiếp lại tế hiến bốn cái, dù cho đem hết toàn lực, lão cũng muốn giết Lâm Phàm.

Huyết Chi Thạch Môn hào quang đại chấn, khí tức hủy diệt tràn ra, trời đất biến sắc giống như tận thế, Huyết Ma đại đế lại hàng lâm.

- Ha ha ha... Chết điiiiii...

Lý Nguyên Kỳ phun liên tiếp mấy ngụm máu tươi, mặt tái nhợt như giấy trắng.

Loại phương pháp tế hiến này hoàn toàn là tự hủy hoại bản thân, quy tắc trăm năm ngưng tụ, ở một khắc này không còn một nửa, tất cả chỉ là để giết được Lâm Phàm.

Lâm Phàm khẽ nhíu mày, bởi vì bàn tay khổng lồ kia giống như được tiếp thêm sức lực, lại ép xuống mạnh hơn.

- Hừ, làm càn...

Lâm Phàm hừ lạnh một tiếng.

"Ầmmm..."

Ngay một khắc này, tay phải của Lâm Phàm không ngừng phóng lớn lên, một vầng hào quang mạnh mẽ bao phủ cánh tay đó, giống như muốn thay thế mặt trời soi sáng vạn vật.

Pháp thân ba đầu sáu tay dữ tợn rít gào lên, từng đạo sóng gợn tản ra trong hư không.

- Hừ...

Trong một sát na, một cỗ khí tức như truyền tới viễn cổ đột nhiên nổ bung theo cánh tay phải của Lâm Phàm.

"Uỳnhhhhh..."

Đất trời rung chuyển, không gian như muốn sụp xuống, vô số ánh sét đan chéo nhau lóe lên, bầu trời lại rơi vào trong bóng tối.

Đệ Nguyệt Cung Tông, đệ tử Cửu Tiêu Tông, Lý Nguyên Kỳ, tất cả đều cảm nhận được luồng khí tức làm cho người ta phải thần phục này.

- Đây là khí tức gì, sao lại bá đạo đến như thế...

Lý Nguyên Kỳ vẻ mặt trắng bệch, hoảng sợ nói.

Mà đệ tử Cửu Tiêu Tông, giờ phút này đã hạ cả xuống mặt đất. Bọn họ cảm giác vùng trời kia không phải bọn họ có khả năng chiếm lĩnh. So với luồng khí tức kia, bọn họ chỉ là kiến hôi.

Huyết Ma đại đế ở chỗ sâu sau Huyết Chi Thạch Môn giống như khẽ run lên, muốn thu về cánh tay mà mình phủ xuống, tuy nhiên lại không sao khiến nó nhúc nhích được.

- Hừ, còn muốn chạy...

Trong mắt Lâm Phàm lóe lên vẻ khinh thường, thân ảnh bá đạo giống như thiên thần hàng thế, ngạo nghễ lơ lửng trong hư không.

Bàn tay của Lâm Phàm giống như có lực hút vô hình, làm cánh tay của Huyết Ma đại đế không thể nhúc nhích mảy may.

- Lần này xâm lấn Đông Linh châu, ngươi vốn là phạm vào tội lớn, bản tọa niệm tình ngươi tu hành không dễ, tự đoạn một tay rồi lăn cho bản tọa. Nếu như có lần sau, bản tọa nhất định biến ngươi thành tro tàn.

Âm thanh bá đạo của Lâm Phàm lại vang vọng hư không.

Các đệ tử của cả Nguyệt Cung Tông lẫn Cửu Tiêu Tông đều chỉ cảm giác hô hấp của mình càng ngày càng dồn dập. Bá đạo, ngạo thị thiên hạ, người như vậy mới xứng đáng làm thần tượng, làm người trong mộng của bọn họ...

- Không có khả năng...

Lý Nguyên Kỳ trợn tròn mắt, Huyết Chi Thạch Môn được hắn coi như chí bảo lại cũng không thể trấn áp người này.

"Uỳnh..."

Lúc này, Huyết Chi Thạch Môn kia lại sinh biến hóa. Cánh cửa nháy mắt khép kín, mà bàn tay máu khổng lồ kia cũng nháy mắt mất đi khống chế, rơi từ trên không xuống, phảng phất như chủ nhân nó đồng ý với lời của Lâm Phàm.

Tự đoạn một tay, lấy đó làm cái giá để tạ tội.

Lâm Phàm vung ống tay áo, bàn tay kia tức thì biến mất, bị thu vào túi chứa đồ.

Giờ khắc này, Lâm Phàm quay đầu, ánh mắt bễ nghễ thiên hạ nhìn thẳng Lý Nguyên Kỳ trong hư không.

- Lý Nguyên Kỳ, ngươi có biết tội của ngươi không?

- Không... Không có khả năng...

Lý Nguyên Kỳ điên cuồng hét lên lên, thân hình hóa thành một dải sáng, bay như điên về phía xa.

- Hừ, không biết sống chết.

-----oo0oo-----

☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.