oOo
Huyền tông chủ nhìn người trẻ tuổi trước mắt, có chút nghi hoặc. Bà ta không cảm giác được khí tức nào từ người này, càng không nhìn ra người này có tu vi thế nào, nhưng lại có khí chất hờ hững bình thản.
Người này không có khả năng là người bình thường, như vậy chỉ có thể là có thực lực rất mạnh.
Huyền tông chủ vừa muốn nói, Huyền Vân Tiên phía sau đột nhiên bước tới, mở miệng.
- Là ngươi sao?
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Huyền Vân Tiên toát lên vẻ mong chờ.
Lâm Phàm đứng im, không động cũng không trả lời, bởi vì câu này quá khó.
Hắn chưa từng nghĩ tới tình huống này.
Nhìn ánh mắt tha thiết chờ mong của Huyền Vân Tiên, Lâm Phàm thật muốn tự tát mình một cái thật mạnh.
Mẹ nó, không có việc gì thì diễn làm cái gì, giờ tự chọc một ổ phiền toái.
Suy nghĩ một chút, Lâm Phàm còn nhớ những gì mình nói lúc đó.
"Có thể dành hy vọng sống sót cho mỹ nhân như nàng, chính là vinh hạnh của ta. Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã hoàn toàn chìm vào trong đôi mắt kia rồi. Chỉ tiếc rằng thời gian gặp nhau quá ngắn..."
"Đừng nói gì cả, trước khi chết, có thể được nhìn nàng thật gần, thật kỹ thế này, đã là hạnh phúc lớn nhất của ta. Bảo trọng..."
Nhớ lại hai cây ấy, Lâm Phàm chủ muốn khóc. Hạnh phúc lớn nhất cái đầu ngươi a...
Cảm giác trang bức diễn sâu lúc ấy thật quá thoải mái, mà giờ ngẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-he-thong/1955528/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.