“Ngươi cho ta ăn cái gì?” Trần Huyền vẻ mặt hoảng sợ nhìn Lâm Phàm.
Vừa sau khi nuốt viên đan vào trong bụng, trong nháy mắt hóa thành một dòng nước ấm, tràn ngập ở trong người, chỗ đũng quần, ngoại trừ cảm giác đau đớn, vẫn còn có một loại cảm giác khác nữa.
Nhưng thời điểm khi hai loại cảm giác đó xung đột lẫn nhau, Trần Huyền càng kêu thê thảm, sau đó xoay người lao xuống đất.
“Tại sao, ta không khống chế được thân thể của chính mình, không...”
“Oanh... Oanh...”
Đất rung núi chuyển, động tác củaTrần Huyền thời khắc này trong nháy mắt làm đám người Sa Độc Long nhìn trợn mắt ngoác mồm, không khỏi giơ ngón tay cái lên, hô to một tiếng.
“Chân nam nhân.”
Mà Hàn Mai kinh ngạc vạn phần nhìn một màn trước mắt, nàng không nghĩ tới Trần Huyền phong lưu phóng khoáng, vậy mà lại làm ra sự tình như thế.
“Oanh...”
Lúc này hư không dị tượng càng ngày càng cuồng bạo, mây đen nằm dày đặc không ngừng xoay tròn, nơi sâu xa một mảnh đen kịt, lôi đình quấn quýt, dường như muốn đem hết thảy đều phá diệt.
“Trời phạt chó má cái gì, ngươi không phách lối sao? Có giỏi một mình xuống bắt ta, tiểu gia dạy cho ngươi vài phút làm người.” Lâm Phàm từng ngón tay chỉ vào trời nói ra.
Trong lòng Lâm Phàm đã có dự định, chỉ cần gia hỏa ẩn giấu ở trong hư không dám tự đi ra một mình, như vậy tuyệt đối phải đánh hắn phun máu mũi.
Đám người Sa Độc Long nhìn Lão Đại thô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-he-thong/1955486/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.