Bên trong hư không một vệt ánh sáng xán lạn chiếu rọi cả thiên địa.
Sát khí che kín bầu trời, đạo ánh sáng này bao phủ một hồi rồi trong nháy mắt tan thành mây khói, hóa thành tro bụi.
Một bóng người màu trắng chắp hai tay sau lưng, luồng khí tức bễ nghễ thiên hạ phủ xuống tất cả mọi người.
Đối với bóng người bên trong hư không kia, thiên địa phảng phất như cũng nhiệt liệt lên mà hoan nghênh hắn tới.
Bầu trời trong sáng, đột nhiên lập loè hai đạo lôi đình, hai đạo lôi đình dường như linh xà, giao thoa lẫn nhau, xua tán đi tà khí trong thiên địa.
Ở dưới thanh thế thật lớn của hai đạo lôi đình chi lực này thì những U Tà đó đều phải run lẩy bẩy rất là sợ sệt.
- Ngươi đang suy nghĩ là có
đâm đất" nữa hay không à?" Mắt Lâm Phàm thoáng nhìn về phía Trần Huyền trên mặt đất, lạnh nhạt nói.
Lâm Phàm không nghĩ là vừa tới Man Hoang Chi Địa lại đã gặp chuyện như vậy.
Những cái thứ hai chân cách mặt đất trôi nổi trên không kia không phải là U Tà sao?
Ký ức của Lâm Phàm đối với U Tà này còn chưa phai a, hắn đã từng ở bên trong Đà Địa thần miếu thiếu chút nữa bị những U Tà này làm cho thảm hại.
Nhưng khi thấy đạo nhân ảnh sau lưng những này U Tà kia, Lâm Phàm cũng kinh ngạc vạn phần.
Không nghĩ tới sau một năm lại ở trong này nhìn thấy Trần Huyền trước đây ở trước mặt mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-he-thong/1955401/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.