Chương trước
Chương sau
Lâm Phàm rất ít khi sử dụng chiêu Hầu Tử Thâu Đào hay kể cả là Xoay Chuyển Càn Khôn, vì dù sao 2 môn công pháp đó thật sự là gây quá nhiều thương tích.

Kỳ thực mấu chốt nhất chính là Lâm Phàm rõ ràng đã có Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước, nên kỳ thực Xoay Chuyển Càn Khôn chẳng mấy khi có cơ hội tốt để mà dùng.

Bây giờ vì để cho Vương Tiểu Lục lấy lại tự tin, Lâm Phàm mới đặc biệt mang ra sử dụng một phen.

Mà Tông chủ Càn Khôn Tông theo Lâm Phàm thấy là người rất cường đại, chính là người thích hợp nhất, để đem ra thử nghiệm.

...

Thời khắc này, tiếng kêu thảm thiết rung trời để người người không rét mà run, các trưởng lão xung quanh cũng ngây dại cả ra.

Đến cùng là chuyện gì đã xảy ra.

- Ngươi...

Trưởng lão Địa Trung Hải phẫn nộ nhìn Lâm Phàm.

Nhưng thời điểm khi thấy tay phải Lâm Phàm có dị dạng thì cả người không khỏi lùi về phía sau mấy bước.

Một luồng cảm giác đau đớn ưu thương đột nhiên xông lên đầu.

Lâm Phàm nhìn mọi người, cười nhạt một tiếng, xoa xoa tay sau đó hạ xuống một chút, đột nhiên nhìn chăm chú mọi người, có chút âm u khủng bố nói:

- Ngày hôm nay ta tới để báo thù, vì lẽ đó ai cũng đừng nghĩ tới chuyện có thể đi.

Các trưởng lão Càn Khôn Tông biến sắc sau đó liếc mắt nhìn nhau:

- Đừng quá làm càn..., ngươi cho rằng chỉ bằng một người như ngươi có thể làm được điều này sao?

Giờ khắc này Lâm Phàm nở nụ cười:

- Vậy không bằng thử một lần.

- Làm càn...

Trong chớp mắt, những trưởng lão này đột nhiên bùng nổ ra một cỗ khí tức cường đại, sau đó một chưởng hướng về Lâm Phàm.

Một chưởng này uy thế ngập trời, ở trong mắt đám người Vương Tiểu Lục, một chưởng này chính là hủy thiên diệt địa.

Lâm Phàm bình tĩnh nhìn mọi người. Những người này tu vi thật sự là quá thấp, thấp đến nỗi căn bản không có nổi một tia hứng thú, có thể nói đây chính là xoay tay một cái liền có thể trấn áp một bầy kiến hôi.

- Lão Đại, cẩn thận.

Giờ khắc này Vương Tiểu Lục nhìn thấy tình hình như vậy liền hô lên thất thanh.

Theo Vương Tiểu Lục thì Lão Đại đang đứng ở nơi đó không nhúc nhích là do bị những người này dọa cho choáng váng.

- Ầm...

Sáu tên trưởng lão nhất thời lộ ra nụ cười, một chưởng toàn lực đánh vào trên người của đối phương.

Nhưng trong chớp mắt, phát sinh một màn để bọn hắn khiếp sợ.

- Yếu, thật sự là quá yếu...

Lâm Phàm cười lạnh một tiếng, Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước trong nháy mắt xuất chiêu nhằm vào đũng quần mấy người này đá một cước.

- A...

- A...

Từng tiếng kêu la vang vọng khắp thiên địa.

Sáu tên trưởng lão trong nháy mắt hai tay bưng đũng quần ngã co quắp trên đất, không thèm để ý tới hình tượng của mình mà lăn cuồn cuộn trên đất.

Đau... Đau, thật sự là quá đau.

Đau tới mức bọn họ đã bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Đệ tử Càn Khôn Tông chung quanh nhìn một màn trước mắt, từng cái cũng đều sợ tới choáng váng.

Thời điểm ánh mắt Lâm Phàm nhìn về phía bọn họ, từng người một liền sợ hãi tới khuôn mặt trắng bệch, co quắp tại một bên.

Bọn họ hiện tại thật sự rất sợ hãi.

Tông chủ cùng rất nhiều trưởng lão ở trong tay của đối phương ngay cả một chiêu cũng không thể chống đỡ được, đó là nhân vật khủng bố cỡ nào a.

Lâm Phàm nhìn những đệ tử Càn Khôn Tông này.

Cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, Lâm Phàm cũng sẽ không diệt toàn tông.

Chuyện năm đó những đệ tử này còn chưa có tư cách tham gia.

- Tất cả cút.

Lâm Phàm nhẹ nhàng nói ra hai chữ này.

Trong chớp mắt tất cả các đệ tử toàn tông đều hận không thể mọc ra thêm hai cái đùi mới, lập tức chạy ra ngoài sơn môn.

Những người được gọi là đệ tử nội môn hoặc đệ tử ngoại môn cũng nào dám lưu lại, đến đồ vật cũng không cần thu thập mà triệt để chạy không còn một ai.

...

- Lão Đại...

Vương Tiểu Lục một mặt sùng bái nhìn Lâm Phàm.

Những cái bao cát kia cũng như thế, họ cảm thấy Lâm Phàm thật bá đạo uy vũ, quá mạnh mẽ đến Tông chủ Càn Khôn Tông trong lòng bọn họ cường đại đến mức không biên giới vậy mà ở trong tay Lâm Phàm thì không bằng cả con gà.

- Tiểu Lục, yên tâm, năm đó ta đã nói để ngươi thăng chức rất nhanh thì nhất định sẽ thực hiện, sau này cuộc đời của ngươi, tuyệt đối sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời.

Lâm Phàm nói ra.

- Lão Đại, ta không phải nói cái này, ngươi có thể đem công pháp gia truyền Hầu Tử Thâu Đào nhà ta phát triển đến mức độ này, ta đã rất cảm kích.

Vương Tiểu Lục cảm kích nói ra.

- Không có việc gì, đây là hai chuyện khác nhau, các ngươi rời khỏi nơi này đi, trong này ta còn có chút chuyện.

Lâm Phàm nói ra.

- Dạ.

Đám người Vương Tiểu Lục gật gật đầu, sau đó rời khỏi nơi này.

Lâm Phàm nhìn bảy người nằm dưới đất, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Oan có đầu nợ có chủ, tiểu gia đã trở về vậy thì một người cũng đừng nghĩ có thể chạy.

Tham lam?

Cũng tốt, ngày hôm nay ta sẽ lợi dụng lòng tham của các ngươi dẫn dụ các ngươi lại đây.

Lâm Phàm từ trong túi đeo lưng lấy ra chiếc nhẫn chứa đồ của Trần Huyền. Người này mặc dù tự phong là Thiên Mệnh chi tử nhưng xác thực đồ của hắn rất tốt. Chỉ trong một năm liền thu thập được rất nhiều trân bảo, mà những trân bảo này giờ có tác dụng vô cùng lớn.

Trong chớp mắt, một đống trân bảo bị Lâm Phàm đổ ra như là một toà núi nhỏ, chất đầy một chỗ.

Những trân bảo này không phải là người ở Thương Linh châu có khả năng lấy được.

Ngẫm lại thì đồ vật mà do Trần Huyền đã ngưng luyện tới sáu mươi sợi quy tắc có thể vừa ý thì có cái nào không phải là tuyệt thế bảo bối chứ.

Nhìn những trân bảo này, khóe miệng Lâm Phàm lộ ra một nụ cười lạnh lùng, vung tay áo một cái.

- Bảo khí, mau dẫn dụ nhưng tên ngu B kia cho tiểu gia.

- Oanh...

Một cột sáng bảo khí phóng lên trời, thẳng vào Vân Tiêu.

Đám người Vương Tiểu Lục giờ khắc này ngây ngốc nhìn cột sáng phương xa, cả người có chút như nằm mơ, không biết đó là vật gì.

Thế nhưng xem dáng vẻ rất lợi hại.

Lâm Phàm nhìn đạo bảo khí này "Sức hấp dẫn còn chưa có đủ a, cũng tốt, lần này đưa tới bao nhiêu có bấy nhiêu, liền xem các ngươi có mạng để mà cầm hay không."

- Sợi quy tắc, đi ra.

Sợi quy tắc cũng coi như là một loại bảo bối, giờ khắc này Lâm Phàm đem sáu mươi sợi quy tắc mà Trần Huyền ngưng tụ được phóng ra, sau đó hòa vào bên trong đống bảo bối.

Bảo khí càng thêm thô lỗ, phảng phất như chọc thủng toàn bộ thiên địa đưa tới các loại dị tượng.

Bên trong hư không, một cơn lốc xoáy xuất hiện, phảng phất như có lôi đình lấp loé ở trong đó.

Đây là quá trình hình thành Bảo Linh, thời điểm bảo khí đạt đến số lượng nhất định thì sẽ xuất hiện kiếp nạn Bảo Linh, chỉ cần có thể vượt qua kiếp nạn này liền có thể sản sinh ra Bảo Linh, mà nếu như không vượt qua được thì những bảo bối này cũng đều sẽ biến thành tro bụi.

- Cút...

Lâm Phàm nhìn chăm chú hư không, vỗ ra một chưởng.

Cái kiếp vân Bảo Linh trong nháy mắt nứt toác, hóa thành tro tàn.

Tiểu gia muốn hấp dẫn những người tham lam kia, chứ không phải đi hình thành Bảo Linh.

Thời khắc này, bốn phương chấn động.

Vô số tông môn rung động.

Vạn Hoa Các.

Hắc Thủy Uyên.

Vạn Ma Môn.

Linh Lung Kiếm Các.

Đại năng lánh đời khắp nơi.

...

Vô số cường giả, đều bị đạo bảo khí phóng lên trời này hấp dẫn.

Đạo khí tức này đối với mấy cường giả mà nói chính như lực hấp dẫn vậy.

----------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.