- Lâm sư huynh, van cầu huynh thả đệ ra, đệ thật sự hối hận rồi, năm đó đệ không nên sợ sệt, huynh....
Lúc này Phương Hàn thật sự sợ hãi.
Bị nghiền ép tuyệt đối, Phương Hàn đã sớm sợ hãi.
Nếu như dù cho chỉ có một chút hi vọng sống, hắn cũng tuyệt đối sẽ không xin tha, thế nhưng bây giờ ngay một chút hi vọng sống đều không nhìn thấy.
Chết như vậy đi, hắn thật sự không phục a.
Ma Đế truyền thừa, đứng đầu vũ nội, miễn là còn sống, hắn nhất định có thể trở thành người xưng bá một giới, làm sao có thể cứ như vậy chết đi a...
- Ngươi nói ta sẽ thả hai người các ngươi sao?
Lâm Phàm đem tro cặn của Ngọc Tịnh Bình ném qua một bên.
Hàn Lục chạy tới, đem mảnh vỡ của Ngọc Tịnh Bình nắm ở trong tay, trong lòng cũng là vạn phần thương xót.
Không còn gì để mình dựa vào...
- Lâm sư huynh, mong huynh niệm tình trước kia chúng ta đã từng là đồng môn, thả đệ đi. Sau này đệ không dám nữa.
Phương Hàn lúc này khóc lóc kể lể thế nhưng trong lòng hắn tức giận đến mức hủy thiên diệt địa.
Hận a...
Vì sao chênh lệch to lớn như thế. Hắn rõ ràng là người nhận được Ma Đế truyền thừa mà.
- Chính vì là đồng môn trước kia, ta mới phí lời với các ngươi nhiều như vậy, bằng không các ngươi đã sớm chết rồi.
Lâm Phàm cười gằn nói.
Báo thù liền phải quyết đoán, có lòng thương hại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-he-thong/1955360/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.