Chương trước
Chương sau
"A..."

Nam Vô Thánh Đế nằm trên đất giận dữ, kêu gào thảm thiết.

- Đây là pháp lực gì? Bản Đế ý chí vĩnh hằng bất diệt làm sao có khả năng bị những đau đớn này xâm lấn.

Nam Vô Thánh Đế giẫy giụa điên cuồng, thế nhưng một luồng cảm giác đau đớn xộc thẳng tới tận sâu thẳm tâm linh.

- Không được...

Trong chớp mắt, tia thần thức của Nam Vô kia Đế bay vọt ra khỏi người Hàn Lục.

Thời khắc này, Nam Vô Thánh Đế mới khôi phục lại tinh thần, đồng thời hắn cũng rất dè chừng chiêu này của Lâm Phàm.

Tuy rằng đây chỉ là một tia thần thức, thế nhưng ý chí vạn cổ bất diệt, làm sao lại có khả năng bị loại cảm giác đau đớn này dằn vặt đến mức không chịu đựng được.

Lúc này, Nam Vô Thánh Đế thấy ở phía xa có một người áo đen.

Người áo đen này vẫn luôn núp ở chỗ đó, mơ hồ là bị cảnh trước mắt làm cho chấn động rồi.

- Thiên Đạo giúp ta đỡ hắn, ta đi tìm kí chủ.

Đoàn bạch sương mù kia lập tức hướng về phía người áo đen kia bay tới.

- Được...

Thiên Đạo gật đầu. "Tiểu tử này đã bị ta dùng Thiên Đạo Lợi Khí chém đứt một chân, hành động sẽ bị hạn chế rất nhiều.

...

Trong nháy mắt, Nam Vô Thánh Đế đã xuất hiện trước mặt người áo đen kia, hắn muốn chiếm thân xác này làm của mình.

Người áo đen kia thấy đoàn sương mù trắng trước mắt này, nhất thời lộ vẻ căng thẳng, lập tức ra tay.

- Chống cự vô ích thôi. Bản Đế mượn thân thể ngươi dùng một lát.

Đối với Nam Vô Thánh Đế, sức mạnh của người áo đen này thật sự rất nhỏ bé, trong nháy mắt thân xác hắn đã bị Nam Vô Thánh Đế chiếm đoạt.

Vừa lúc đó, một trận gào thét từ trong miệng người áo đen phát ra.

- Làm sao có khả năng...

- Âm Dương Nghiệt Thể, loại thể chất này làm sao có khả năng xuất hiện ở đây.

Nam Vô Thánh Đế gào thét, phảng phất chịu đủ dằn vặt.

Thiên Đạo nghe thấy Nam Vô Thánh Đế nói như vậy sắc mặt cũng biến đổi.

Âm Dương Nghiệt Thể, loại thể chất quái dị nhất này, làm sao có khả năng xuất hiện ở Huyền Hoàng Giới?

Không thể... Tuyệt đối không thể.

Loại thể chất này chính từ Tiên Thiên mà thành, rất khó nắm giữ a.

Trong chớp mắt, tia thần thức của Nam Vô Thánh Đế từ trong thân thể người áo đen kia bay ra. Hiển nhiên là đối với Âm Dương Nghiệt Thể này cảm thấy không dễ sử dụng.

- Cmn! Cuối cùng đành phải như vậy.

Nam Vô Thánh Đế do dự chốc lát,rồi thêm một lần nữa chui vào trong thân thể Hàn Lục.

Thời khắc tiến vào bên trong thân thể Hàn Lục, cái cảm giác đau đớn kia lần thứ hai truyền đến.

- A...

Một trận kêu la tê tâm liệt phế truyền khắp toàn bộ thiên địa.

Nam Vô Thánh Đế cắn chặt hàm răng, cố gắng đem làn sóng đau đớn này triệt tiêu đi,hi vọng có thể chịu đựng được.

Ở cách đó không xa,Lâm Phàm đang thở hổn hển.

Đối với cái "Thiên Đạo Lợi Khí" kia cũng là có chút ngạc nhiên. Binh khí này có gì đặc biệt mà lại có thể chặt đứt được thân thể của mình? Điều này khiến Lâm Phàm hơi bối rối.

Cảnh giới Bất Diệt Thân Thể, cộng thêm sợi quy tắc che trở, cường độ đã sớm vượt xa quá khứ.

Thiên Đạo quả không hổ danh là Thiên Đạo, bị phân tách ra ba phần tư rồi mà vẫn mạnh như vậy, cơ thể của hắn vẫn nguyên vẹn, dám chắc cũng không hề tầm thường.

Nhưng nếu chỉ như vậy thì chưa đủ, ngày hôm nay ngươi không chết chính là ta vong.

Thiên địa này, nếu không phải là ta đứng thì sẽ là ngươi đứng.

Trong hố sâu vô đáy kia, một bóng người chậm rãi lơ lửng bay lên.

Thiên Hậu bưng mặt, cả người run rẩy.

- Phốc...

Một ngụm máu tươi từ trong miệng Thiên Hậu phụt ra.

Nàng không nghĩ tới tên Lâm Phàm này ra tay tàn nhẫn như thế, dù sao mình cũng là nữ nhân a...

Khốn nạn, thật sự là quá khốn nạn.

- Thiên Hậu...

Thiên Đạo nhìn Thiên Hậu lau máu trên miệng, cũng không biết nên nói cái gì.

- Lâm Phàm! Ngươi là tên khốn kiếp, ta là một cái nữ nhân a, ngươi xuống tay với cả nữ nhân a...

Thiên Hậu lúc này thật sự nổi giận.

Bất luận nữ nhân nào, cho dù là Thiên Hậu, đều rất coi trọng dung mạo của chính mình.

Tuy nói đây chỉ là một tia thần thức, thế nhưng đạo lí này không bao giờ thay đổi. Trừ phi Thiên Hậu bị Lâm Phàm dùng Xoay Chuyển

Âm Dương biến đổi thành nam nhân thì có thể nàng sẽ bỏ qua việc hắn tàn phá dung nhan nàng.

- Nữ nhân thì làm sao? Tiểu gia nói rồi, hôm nay ngươi không chết thì ta lìa đời.

Lâm Phàm nằm ở nơi đó, hơi thở hổn hển, Huyết Hải Ma Công trong nháy mắt vận chuyển.

- Lâm Phàm, bây giờ ngươi đã đứt rời một chân, ngươi còn muốn liều mạng ư? Được, hôm nay ta sẽ đem ngươi trấn áp vĩnh viễn

Thiên Đạo lạnh lùng nói.

- Thiên Đạo, nói nhiều với tên khốn này làm gì, bây giờ không động thủ, chờ đến khi nào.

Cố nén đi đau đớn, Nam Vô Thánh Đế mở miệng nói.

- Ha ha...

Lâm Phàm ngửa mặt lên trời cười lớn. "Chỉ bằng các ngươi cũng muốn trấn áp ta, quả thực chính là nằm mơ giữa ban ngày."

Ngay lập tức, ba người nhìn thấy cái chân đã đứt rời của Lâm Phàm, đột nhiên từ từ mọc lại.

- Hừ, Thiên Đạo, vừa rồi là ta bất cẩn, không nghĩ Thiên Đạo Lợi Khí của ngươi lại có thể chặt đứt thân thể của tiểu gia, đúng là không hề tầm thường.

Lâm Phàm cười gằn nói.

- Ngươi...ngươi... tu luyện công pháp gì, làm sao có khả năng đoạn chi sống lại.

Nam Vô Thánh Đế biến sắc, không dám tin vào mắt mình.

Ở thượng giới, đoạn chi sống lại chính là cần cảnh giới cực cao mới có thể làm được, làm sao một người ở Huyền Hoàng Giới cũng có loại năng lực này.

- Nói nhảm gì đó...

Trong chớp mắt, Lâm Phàm đã khôi phục như cũ, xông về phía ba người.

Lần này, Lâm Phàm đặt Thiên Đạo vào tầm ngắm trước, cái tên này có binh khí quá mức nguy hiểm, trước hết giải quyết hắn đã.

- Nhất Chỉ Tịch Diệt.

Trong nháy mắt, hư không giống như một tấm gương vậy, không ngừng nứt toác ra, một cỗ hơi thở của sự hủy diệt đột nhiên hướng về mọi người lan truyền đi.

- Thương Thiên Kiếm.

- Thương Khung.

Một chiêu kèm theo một chiêu cường đại, không cần mở đầu như bình thường quăng về phía ba người.

Lâm Phàm biết rằng chỉ có dốc toàn lực đối đầu với bọn chúng thì mới có thể nghênh chiến được.

Ba người này, tuy rằng tu vi không bằng mình, thế nhưng gốc gác lại bí ẩn dị thường.Những chiêu thức thi triển ra tất cả đều thiên kỳ bách quái, từ trước đến giờ chưa từng thấy.

Người của Thượng giới, không hổ là người của thượng giới. Thế nhưng nếu chỉ như thế này thì hắn cũng không sợ.

- Thiên Đạo, cái tên này là hướng về phía ngươi đó

. Lúc này, Nam Vô Thánh Đế quát lên.

Trên mặt mũi già nua của Thiên Đạo cũng toát lên vẻ nghiêm túc.

- Thiên Đạo oai.

- Oanh...

Ở không gian vô tận kia, một luồng khí thế ngập trời đột nhiên bộc phát ra, toàn bộ thiên địa trong nháy mắt như phai mờ ảm đạm.

Thiên uy từ từ ngưng tụ thành vô số nắm đấm, từ trên trời giáng xuống về phía Lâm Phàm.

- Hừ, Thiên Đạo, ngày hôm nay tiểu gia trước hết sẽ giết chết ngươi.

Lâm Phàm thét một tiếng, trong cơ thể sợi quy tắc đột nhiên bộc phát ra, ngưng tụ lại cùng một chỗ, một quyền phát uy xông ra.

- Oanh...

Một đạo sức mạnh cuồng bạo, hủy diệt tất cả, khiến không gian vặn vẹo kèm theo một tiếng nổ vang trời.

Thiên Hậu cùng Nam Vô Thánh Đế trong nháy mắt cùng ra tay, uy thế vô thượng hướng về Lâm Phàm nghiền ép.

Nhưng mà đối với tất cả những chuyện này, Lâm Phàm không để ý chút nào, liền cầm Vĩnh Hằng Chi Phủ hướng về Thiên Đạo bổ tới.

- Ta chặt...

- Ta chém...

- Ta băm...

- Ta bổ...

- Ầm...

Mỗi một lần chém tới, sức mạnh cuồng bạo liền đem một chỗ hư không xé rách.

- Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước.

- Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên.

- Xoay Chuyển Càn Khôn.

...

Lúc này, Lâm Phàm không ngừng thay đổi chiêu thức công kích khiến Thiên Đạo cũng khó có thể chống đỡ.

- Đồ vô liêm sỉ! Sử dụng chiêu thức thật hèn hạ.

Đối với Lâm Phàm, hắn cảm thấy rất xem thường phương pháp chiến đấu của mọi người ở Huyền Hoàng Giới, toàn là một đám người ngu ngốc.

Hoàn toàn chính là xét xem ai mạnh hơn, người đó thắng. Toàn một lũ hữu dũng vô mưu, trâu cày ruộng cạn.

Còn phương thức công kích của Lâm Phàm chính là dùng thực lực cuồng bạo nghiền ép tất cả, không ép được thì dùng các loại chiêu thức hèn hạ đánh lén.

- Uống...

Trong chớp mắt, Lâm Phàm xuất hiện bên cạnh Thiên Hậu, trong mắt loé lên lửa giận ngùn ngụt. Rồi ngay lập tức, một nắm đấm to như bao cát, phảng phất có thể xuyên thấu tầng tầng lớp lớp hư không, đánh vào mặt Thiên Hậu.

- Ầm...

- Thiên Hậu, ngươi... cái này đàn bà thúi này, đợi lát nữa tiểu gia sẽ dễ dàng thu dọn ngươi.

Lâm Phàm phủi tay áo, lúc này toàn bộ tâm trí đặt ở trên Thiên Đạo Lợi Khí trong tay Thiên Đạo.

Lúc này, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Thiên Hậu lại lần nữa bị hủy một đòn tàn phá, cái thân thể Linh Lung kia từ trong hư không ngã xuống đất.

Một cổ lực lượng cường đại, đang phá hủy khuôn mặt Thiên Hậu.

Hai bên gò má lúc này sưng vù lên rất cao, nguyên bản khuôn mặt trái xoan, trong nháy mắt đã biến thành mặt vuông chữ Điền.

- Vô liêm sỉ a...

...

Lúc này, trong mắt Lâm Phàm lập loè một tia tinh quang.

- Xoay Chuyển Càn Khôn...

Lâm Phàm bắt được cơ hội, đột nhiên đánh úp về phía Thiên Đạo.

- A...

Nhất thời một tràng những tiếng kêu la thảm thiết vang lên từ trong miệng Thiên Đạo.

Trong chớp mắt Lâm Phàm cũng đoạt "Thiên Đạo Lợi Khí" trong tay Thiên Đạo: - Thiên Đạo Lợi Khí ở trong tay Lâm Phàm không ngừng giẫy giụa, từng đạo từng đạo lôi đình chi lực tỏa đi khắp trên tay Lâm Phàm, phảng phất là đang đối kháng với hắn.

- Đợi đấy cho ta.

Lâm Phàm vung tay áo ném "Thiên Đạo Lợi Khí" vào trong túi đeo lưng.

Bây giờ có thể chiêu đãi bọn họ một chầu tẩm quất ra trò rồi.

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Xin lỗi mọi người nhé. Vào tết cái là ai cũng bận bù đầu, mình tạ lỗi 10c nhé ^^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.