"Một roi quất ra, tung hoành tứ hải."
Tám chữ nhẹ nhàng từ trong miệng Lâm Phàm nói ra, không khỏi làm cho Lâm Phàn nghĩ đến một câu tuy hơi thô tục một chút, thế nhưng biểu đạt ý tứ cũng tương tự như vậy.
Lúc này Lâm Phàm ngừng động tác trong tay.
Thiên đạo một mực ở đằng kia giãy dụa gào thảm bỗng có chút sững sờ. Hình như có chút không quen, chất phác nhìn Lâm Phàm, không hiểu đối phương tại sao đột nhiên ngừng lại.
Chẳng lẽ là sợ hãi bản Thiên Đạo không phát hiện được mình? Cho nên bây giờ đang làm tất cả những việc thiên địa không dung.
Nghĩ tới đây, nội tâm Thiên đạo dường như đã mất đi cái gì đó quý giá.
Đó là một cảm giác không thể nói rõ...
- Ngươi...
Thiên Đạo giờ khắc này muốn mở miệng. Nhưng trong chớp mắt, hắn biến sắc. Bởi vì hắn phát hiện, khí tức của Lâm Phàm đột nhiên thay đổi.
Tất cả khí tức từ người Lâm Phàm đột nhiên chợt bộc phát ra.
Những nơi mà hơi thở của hắn đi qua, toàn bộ hư không dường như u ám lại không có một tia sáng nào.
- Ngươi đang làm gì?
Thiên Đạo mắt không chớp nhìn Lâm Phàm. Trong nội tâm đột nhiên run lên, luồng hơi thở làm Thiên Đạo cảm thấy sợ hãi.
Dường như đứng ở trước mặt hắn không phải người, mà là một trụ chống trời khổng lồ.
Hai con mắt đột nhiên nhắm lại, một đạo tinh quang lóe lên trong thiên địa, dường như xuyên qua tất cả rồi biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-he-thong/1955352/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.