Lâm Phàm nhìn người đang tới, không nghĩ đó là hắn ta, sau đó trong nháy mắt cũng không kịp đem thu cánh tay kia vào trong tay nải.
- Tuyên Cổ
lôi cánh tay kia hạ xuống, hồi sinh 1 lần nữa.
- Tuyên Cổ
cảm nhận được cánh tay không còn cử động, nhìn về hướng người đang tới mà ngửa mặt lên trời gào thét:
- Ngươi vẫn không chết.
- Ngươi không chết, ta làm sao có thể chết...
Nghê Phi Tuyết máu me khắp người, bụng bị thủng, máu thịt bên trong be bét, người run như cầy sấy.
Bây giờ Nghê Phi Tuyết nắm trong tay một cái trường kiếm.
Lâm Phàm nhìn thấy thanh kiếm này, cảm thấy rất quen thuộc, phía dưới cự kiếm kia không phải Huyền Kiếm Các kiếm sao? Làm sao lại xuất hiện ở trong tay Nghê Phi Tuyết được.
- Lại là thanh kiếm này, thật đáng ghét...
Tuyên Cổ nhìn thấy thanh kiếm này, mặt biến sắc, rất là kiêng kỵ.
- Ha ha, Tuyên Cổ, năm đó Chí Tôn, Chiến Thần cùng với Vĩnh Hằng chi phủ chính là dùng thanh kiếm này chặt đứt thân thể của ngươi, có phải ngươi thấy sợ rồi không?.
Nghê Phi Tuyết cười thảm nói.
- Vô liêm sỉ, ta sẽ sợ sao?.., bây giờ ngươi cũng chỉ là một tia thần thức, ngươi cho rằng ngươi sẽ là đối thủ của ta à
Tuyên Cổ nổi giận đùng đùng, cũng không còn màng tới cánh tay phải bị chém đứt, ra một quyền trực diện.
Nghê Phi Tuyết cũng không có phản kháng gì hết.
- Lâm Phàm, tuyệt đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-he-thong/1955311/chuong-398.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.