Âm thanh sướt mướt rất nhanh lan truyền trong quần sơn.
Không thể nghi ngờ đây chính là một cái mê hoặc, một cái mỹ thực tươi mới đang đợi người ta ăn.
Huyên Nhi lau mắt, liên tục gào khóc, giống như một con thỏ nhỏ lạc đường, mà theo lẽ bình thường đều sẽ có lão sói xám xuất hiện, sau đó đem mỹ thực chỉ cần chạm tay là có thể chiếm được nuốt vào trong bụng.
-A, tại sao lại không có một chút động tĩnh nào?
Huyên Nhi lau khóe mắt, len lén nhìn bốn phía, lúc này bốn phía vắng vẻ, không hề có một chút động tĩnh.
Mà Lâm Phàm đang ở trong trạng thái ẩn thân nhìn Huyên Nhi phía trước khóe miệng nở một nụ cười.
Đứa nhỏ này nói muốn hành động, xem ra là biết diễn kịch đi mà công nhận diễn cũng rất chân thật.
Cũng không biết đứa nhỏ này được làm bằng cái gì mà nói muốn khóc liền có nước mắt, quả thật khiến người ta vô cùng khâm phục.
Vào giờ phút này, Huyên Nhi không ngừng la khóc, đồng thời cũng đề cao âm lượng, từng trận tiếng khóc giống như rất bất lực vậy.
-Vèo!
Vừa lúc đó, trong bụi cỏ truyền đến một tiếng động, giống như có thứ gì đó đang ẩn núp ở bên trong lẳng lặng quan sát.
Thân thể nhỏ bé của Huyên Nhi khẽ run lên, nhưng nghĩ đến Lâm thúc thúc đang ở bên cạnh mình,cũng bình tĩnh lại, sau đó không khỏi lên giọng.
-Ô ô...
Lâm Phàm nhìn bốn phía, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, không nghĩ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-he-thong/1955259/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.