Chương trước
Chương sau
Trong lầu các trên cao huy hoàng của Cổ Tộc là một mảnh đen kịt, mấy ngọn lửa màu xanh đang phập phù như ma chơi, tăng thêm chút ánh sáng cho lầu các.

Tuy nhiên, so với bóng đêm nó lại vô cùng nhỏ bé.

Trên chiếc giường thủy tinh hình tròn, một cặp mắt màu lam chói loá trong bóng tối.

Áo da lông đen xa hoa choàng lên người của Tuyệt Vọng Hầu.

Lúc này, Tuyệt Vọng Hầu hết sức yên lặng, cặp mắt phẳng lặng như mặt nước, không một chút sóng.

Nhìn ánh lửa xanh, Tuyệt Vọng Hầu khẽ giơ tay lên, dường như đang truy tìm gì đó, nhưng bị tầng tầng lớp lớp bóng tối ngăn cản lại, cuối cùng từ từ hạ cánh tay xuống.

Tĩnh lặng, kìm nén.

Không một tiếng động.

-Tịch Quang.

Lúc này trong bóng tối vang lên một giọng nói uy nghiêm.

Khuôn mặt đáng yêu của Tuyệt Vọng Hầu hơi có chút sợ hãi nhưng chợt biến mất trong chốc lát.

-Vương....

Tuyệt Vọng Hầu quỳ xuống, áo da lông đen choàng trên người nhưng lại vô cùng nhỏ bé.

Trong bóng tối, một cặp mắt yêu dị màu tím xuất hiện, bất cứ ai nhìn thẳng vào cặp mắt yêu dị màu tím ấy cũng phải cúi đầu.

Cặp mắt yêu dị đó đột nhiên loé lên một tia sáng.

-Á....

Toàn thân Tuyệt Vọng Hầu bỗng nhiên run rẩy, một tiếng hét thê thảm phát ra từ họng của hắn.

Trên người Tuyệt Vọng Hầu toả ra những luồng khí màu đen rồi chảy về phía cặp mắt đó.

Tuyệt Vọng Hầu nằm rạp dưới đất, cúi đầu, chịu đựng những cơn đau hàng tháng đều xuất hiện một lần.

Không biết bao lâu sau, cặp mắt lơ lửng trong bóng đêm đó biến mất.

Tuyệt Vọng Hầu ngã gục dưới đất, thở dốc, cảm giác đau đớn đó không biết đã hành hạ hắn bao lâu rồi.

-Tiểu Quang.

Một giọng nói vang ra từ trong một góc của bóng tối, giọng nói hết sức quan tâm.

-Không được qua đây....

Tuyệt Vọng Hầu lạnh lùng hét lên, sau đó chậm rãi đứng dậy, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy sự kiên cường.

-Long Huyền, ngươi không cần phải giả tạo, ta đường đường là Tuyệt Vọng Hầu Tịch Quang cho nên không cần sự thương xót của ngươi, ngươi chỉ cần nhớ, ngươi chỉ là vật dẫn, không có quyền quản lý ta.

Tuyệt Vọng Hầu thân thể thấp bé, bóp chặt nắm đấm nhỏ, áo da lông đen bập bềnh vung lên, đi vào phía trong bóng tối vô hạn.

-Tiểu Quang....

Một tiếng than thở vang lên từ trong bóng tối.

……

Lâm Phàm cùng đám Hạ Trạch Hoa sau một hồi cuồng kích đã rời khỏi vùng đất thị phi kia.

Hư Vô Tâm và binh sĩ Cổ Tộc chết ở đó, phía doanh địa Cổ Tộc có lẽ sớm đã rất phẫn nộ rồi.

Vì sự an toàn, phải tìm được một nơi để ẩn náu.

Nay Lâm Phàm đã đủ thực lực để tự vệ, mặc dù Thanh Thiên Vị không phải là thực lực mạnh nhất nhưng đủ để bảo vệ tính mạng, Lâm Phàm dĩ nhiên không ngốc nghếch đến mức tự đi thách thức với lũ cao thủ của Cổ Tộc.

Bởi nếu chúng dễ bị giết chết như vậy, Cổ Tộc sớm đã bị lật đổ rồi, đâu đợi tới lượt Lâm Phàm.

Sau khi giết chết Hư Vô Tâm và bọn binh sĩ Cổ Tộc, xếp hạng trên bảng truy nã quả nhiên tăng lên rất nhiều.

Nhưng Lâm Phàm chưa thấy mãn nguyện với bảng xếp hạng đó.

Đếm kỹ cũng phải đến mấy nghìn vạn tên rồi, Lâm Phàm cảm thấy con đường phía trước còn rất xa, không giết đến thứ hạng số một không được.

Tuy xếp hạng trên bảng truy nã càng cao càng nguy hiểm nhưng như vậy thì sao chứ, chả nhẽ lại sợ hãi sao.

Rồi sẽ có một ngày, tên tuổi của mình lan truyền khắp Cổ Thánh Giới khiến tất cả bọn Cổ Tộc đều sợ mình khiến tất cả các chủng độc đều sùng bái mình.

-Wa, Lâm Huynh, xếp hạng của huynh lại tăng lên nhiều quá.

Mộ Lương liên tục quan tâm tới bảng truy nã và lúc này đang tra xếp hạng của Lâm Phàm rồi bị nó làm cho ngây dại, đồng thời cũng vô cùng ngưỡng mộ, không biết đến kiếp nào mới giỏi được như Lâm Huynh.

-Khiêm tốn....khiêm tốn.

Lâm Phàm thản nhiên nói nhưng nét mặt vẫn lộ rõ chút đắc chí.

Với những người giỏi giang như ta đây, chút xếp hạng cỏn con này quả thực không đáng để tâm.

-Lâm Huynh, bước tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?

Hạ Trạch Hoa hỏi.

Trong trận chiến vừa rồi, hắn đã nhìn thấy thực lực lớn mạnh của Lâm Phàm, tương lai của tiểu đội cũng sẽ tràn đầy hy vọng.

Lâm Phàm bất đắc dĩ thở dài một tiếng trong lòng, rất muốn nói, đại ca, ngươi mới là đội trưởng chứ, tuy nhiên đối với Hạ Trạch Hoa, hắn cũng đã chịu thua, vấn đề này đương nhiên không muốn truy cứu thêm nữa.

-Trời tối rồi, nghỉ một lát đã, chúng ta vẫn cách lần phi thăng tới một khoảng thời gian nữa, trong thời gian này chúng ta sẽ ẩn náu tu luyện cho tốt.

Lâm Phàm nói.

-Đúng, suy nghĩ của Lâm Huynh rất thấu đáo, cao minh, lần này chúng ta nhất định phải cứu được những người phi thăng.

Hạ Trạch Hoa nói đầy khâm phục.

Lâm Phàm lại thở dài, đến phải nể phục IQ của Hạ Trạch Hoa.

Màn đêm mông lung, mọi người đều đã chìm vào giấc mộng.

Lâm Phàm nhìn vào hư không rồi đi vào trong bóng đêm, ngay cả lúc này cũng không được lơ là, phải nắm bắt thời gian chăm chỉ tu luyện để nâng cao thực lực đến đỉnh điểm, khi ấy mới đủ tư cách để nhàn nhã.

Còn với thực lực hiện tại, ra oai gì đó cực kỳ bất ổn mà lại rất dễ bị lật xe.

……

-Phù phù

Một con Cổ thú bị một búa của Lâm Phàm chặt làm đôi.

Lâm Phàm nhìn điểm kinh nghiệm, hơi nhíu mày, điểm kinh nghiệm ít ỏi quá, ít tới mức khiến người ta ghê sợ.

Nếu như Buff mạnh nhất có thể kéo dài mãi thì tốt biết mấy, tiếc rằng tất cả đều là những điều không thể.

Lâm Phàm hất hất tay áo, hấp thụ yêu khí của con Cổ thú.

Tích tiểu thành đại, cho dù ít nhưng cũng có tác dụng của nó.

Mà vào buổi đêm, Cổ thú trở lên linh hoạt bất thường.

Nơi đây không giống như vùng biên cương, rất có thể có sự tồn tại của Cổ thú cấp cao, đây cũng là tình huống mà Lâm Phàm hết sức mong đợi.

-Rống....

Ngay trong lúc Lâm Phàm đang tiến dần vào sâu bên trong liền bị tiếng rống đó thu hút, bước chân đi nhanh hơn.

Tiếng rống đó không hề tầm thường mà mang theo một chút áp lực.

-Cổ thú: Cự Vương ba đầu, Thanh Thiên Vị trung cấp.

-Ái chà, không ngờ là một con đại Boss thật.

Lâm Phàm nhìn con Cổ thú, trong lòng đột nhiên mừng rỡ, gặp phải Cổ thú có tu vi cao hơn mình dĩ nhiên sẽ là điều khiến con người ta hưng phấn nhất rồi.

Mà lúc này con Cổ thú đó đang nằm ngủ, tiếng rống đó chính là tiếng thở của nó.

Thở như sấm.

Lần này thực sự được mở mang tầm mắt rồi.

Lâm Phàm vuốt vuốt cằm, mình phải làm sao bây giờ nhỉ, cầm Vĩnh Hằng Chi Phủ xông lên chém giết hay chơi trò đột kích nhỉ?

Vấn đề này đáng để nghiên cứu một chút.

Lâm Phàm lôi Cửu Ngũ Đại Hồng Chuyên ra sau đó ẩn thân rồi rón rén tiến về phía trước.

Đang lúc nửa đêm, trong lúc người ta đang ngủ, mà đi quấy rối khiến người ta tỉnh giấc quả là không hay.

Rón ra rón rén, cẩn thận từng ly từng tý giống như đang làm chuyện gì xấu.

-Vù.....

Ba cái đầu lớn chúi xuống đất, mỗi lần thở đều phun ra một luồng khí nóng mà mùi lại vô cùng khó ngửi.

-Tiên sư nó, khó ngửi quá nhưng thôi vì điểm kinh nghiệm, ông phải nhịn.

Lâm Phàm không biết lần này mình có phát hiện được hay không.

Nhưng khi Lâm Phàm tới gần người của Cự Vương ba đầu liền có chút bối rối.

Có tận ba cái đầu, mình nên gõ cái nào nhỉ?

Đây là lần đầu tiên Lâm Phàm không biết phải gõ vào đâu.

--------------------

Dịch giả: ThanhThuy.

Biên tập: Cẩu Ca.

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.