Dịch: Bích Nhi
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn:
- Đồ nhi...
Âm thanh uể oải suy sụp của Chúc Long vang lên, nhìn thân ảnh với vết máu loang lổ kia, nội tâm bỗng nhiên đau xót.
Long Huyền là đồ đệ của hắn, cũng là đồ đệ duy nhất của hắn, những năm gần đây, hắn chỉ nhận một mình Long Huyền làm đồ đệ, Long Huyền là đồ đệ hắn thích nhất, cũng là đồ đệ hắn vừa yêu mến vừa thương xót nhất, năm đó sau khi đồ đệ này nương nhờ vào Tuyệt Vọng Hầu, dù tâm có vững vàng bao nhiêu thì vào thời điểm ấy cũng sẽ vỡ vụn.
Từ nay về sau, Chúc Long không còn thu nạp một đồ đệ nào nữa, cũng chưa từng nói qua mình từng có đồ đệ.
Bây giờ nhìn đồ đệ của mình, vì cứu bọn họ, mà gặp kiếp nạn này.
Tâm của hắn rất đau.
Lúc này, Chúc Long nghĩ đến một câu nói, "Thùy năng vô quá".
(谁能无过 trong câu tục ngữ 人非圣贤孰能无过: nhân phi thành hiên thục năng vô quá, nghĩa là con người không phải bậc thánh hiền ai có thể không mắc lỗi?)
Đáng tiếc hết thảy đều đã quá muộn.
Tên đồ đệ này đã từng đi tìm mình để giải thích, nhưng mình lại chưa bao giờ cho hắn cơ hội, một lần lại một lần đánh tên đồ đệ này gần chết, từ đầu đến cuối, chưa từng nghe qua một câu giải thích nào của hắn.
Bây giờ, Chúc Long hối hận rồi, năm đó tại sao không cho hắn cơ hội.
- A!
Lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-he-thong/1955098/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.