Người dịch: Tài Biên: Kira123 Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Đại quân Cổ Tộc bị tiêu diệt, không ai may mắn thoát khỏi, trong khoảnh khắc Động Thiên của Lâm Phàm tiêu tán, Cổ Thánh Giới Thiên Ý cũng cảm nhận được.
Tức giận, vô cùng tức giận.
Tất cả sinh linh trong Cổ Thánh Giới run sợ, nhìn thấy sấm chớp lập lòe, giống như ngày tận thế sắp đến.
Bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra, bởi vì tình huống như thế này, chưa xảy ra bao giờ.
Cổ Tộc Bát Đại Chí Cao nhàn nhã ngồi trên bảo tọa cao cao tại thượng, nhận được tin tức do Cổ Thánh Giới Thiên Ý truyền xuống, chỉ cười nhạt một tiếng.
Đối với Thất Đại Chí Cao khác mà nói, chuyện này đối với bọn hắn không có quan hệ.
Nhưng đối với việc Lâm Phàm trong khu vực Cổ Tộc Chí Cao mà nói, lại nổi cơn phẫn nộ.
Dù cái chết của Tuyệt Vọng Hầu, hay chuyện Uy Quân Vương vẫn lạc, bọn hắn cũng không tức giận như vậy.
Nhưng tình huống bây giờ không giống nhau, đại quân Cổ Tộc, lên đến trăm vạn, mười tên Thống Lĩnh, vô số Vạn phu trưởng, vậy mà toàn bộ đều bị sát hại trong Thủy Hỏa Bí Cảnh, Cổ Tộc Chí Cao sao không giận cho được.
Chí Cao giận dữ, toàn bộ quân vương đều sợ hãi.
Địa vị bọn họ tuy cao, nhưng họ biết, trong mắt Chí Cao, mình chẳng khác gì sâu kiến.
Nếu họ mất, Chí Cao có thể tạo ra một đống Quân Vương khác.
Uy Quân Vương mới nhậm chức, đang hưởng thụ quyền thế vô biên, thế nhưng giờ phút này cũng run rẩy, nằm rạp trên mặt đất, thái độ ngang ngược thô bạo, chôn sâu trong lòng, không dám ngẩng đầu lên.
Hư không rung động, một cái roi da xuất hiện, đánh vào người Uy Quân Vương.
Mỗi lần xuất roi, hư không như muốn nổ tung, khiến Uy Quân Vương nguyên thần tán loạn, dường như có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.
-Tìm tên Nhân tộc này đến cho ta, sống chết gì cũng được.
Sau mấy trăm roi, Chí Cao rít gào một tiếng, Hoàng Cung Uy Quân Vương chấn động suýt chút nữa bị phá nát, mà chủ nhân của nó càng sợ hãi run đến từng tấc lông chim, vội vàng gật đầu.
-Tuân mệnh, Chí Cao, thuộc hạ nhất định tìm được tên Nhân loại này cho người.
Khi hư không bắt đầu yên ổn, Uy Quân Vương đứng lên, sắc mặt sợ hãi biến mất, trở thành âm trầm.
-Tìm cho ta, nếu tìm không được tên Nhân tộc này, các ngươi đem đầu của mình đưa lên đi.
Uy Quân Vương nổi giận, hắn không nghĩ rằng chỉ một tên Nhân tộc, lại có thể diệt sạch đại quân Cổ Tộc, chuyện này đối với Cổ Tộc mà nói, sỉ nhục vô cùng, nếu như không thể cọ rửa sạch sẽ, thế nhân sẽ cười cho thúi mặt.
-Vâng, Quân Vương.
Vô số Cổ Tộc nằm rạp phía dưới, run rẩy gật đầu.
...
-Phía trước chính là Vân Tông.
Sâu trong hư không, một đám người đang phi hành, Vân Hà trưởng lão chỉ về phiến hư không phía trước nói.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn qua, trước mắt tuy trống rỗng không có bất cứ vật gì, nhưng hắn biết, Vân Tông chắc hẳn ẩn dấu gì đó rất sâu.
Nếu như dễ dàng bị phát hiện như vậy, thì đã ăn hành với Cổ tộc lâu rồi.
Không ngừng tới gần, bàn tay Vân Hà trưởng lão vỗ một cái, pháp lực tuôn ra, hư không phía trước liền nứt ra.
-Trong Cổ Thánh Giới bất luận tông môn nào đều phải ẩn núp kỹ, nhưng dù vậy, cũng có rất nhiều tông môn bị Cổ Tộc phát hiện, cuối cùng bị diệt.
Vân Hà trưởng lão nói, sau đó mang theo đám người Lâm Phàm đi vào khe hở.
Trong chớp mắt, cảnh sắc liền thay đổi.
Không còn là hư vô vô tận, mà là non xanh nước biếc, hoa thơm chim hót, giống như nhân gian tiên cảnh.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn qua, đây chắc không phải bên trong Cổ Thánh Giới, mà thuộc một mảnh Thứ Nguyên.
Lâm Phàm cảm thán vạn phần, rốt cuộc là đại năng giả nào có bản lãnh như thế, có thể mở ra một không gian thứ nguyên to lớn như vậy.
Vân Hà trưởng lão dường như nhìn ra nghi hoặc Lâm Phàm, sau đó cũng tự hào nói.
-Đây là do tổ sư khai tông của Vân Tông, lấy đại pháp lực mở ra Động Thiên, bám vào Cổ Thánh Giới, nếu như không có pháp lực đặc thù thuộc Vân Tông để mở ra, người ngoài không có khả năng tiến vào.
Vân Hà trưởng lão nói.
-Dĩ nhiên là Động Thiên?
Lâm Phàm trợn tròn mắt, chẳng lẽ Vân Tông đang tọa lạc trong Động Thiên của Đại Năng Giả nào đó hay sao.
Nếu như Đại Năng Giả đó tử vong thì Động Thiên cũng sẽ hủy diệt theo sao.
Bất quá theo Lâm Phàm, điều này không có khả năng, nhưng rốt cuộc tình huống như thế nào, Lâm Phàm cũng không hỏi nhiều, nếu Vân Hà trưởng lão chưa muốn nói, thì hắn cũng không nhiều chuyện mà hỏi làm gì.
Từng toà từng toà phòng ốc vàng son lộng lẫy trôi nổi trên hư không, mỗi một phòng, đều nối liền một con đường.
Ngay tại lúc này, phía xa có một ánh hào quang lấp loé lại gần, trong chớp mắt, xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm.
-Người nào?
Xuất hiện trước mắt Lâm Phàm là một thanh niên, tu vi Thanh Thiên Vị trung kỳ, mà khi nhìn thấy đám người Vân Hà, sắc mặt liền vui vẻ
-Vân Hà trưởng lão, các ngài đã trở về, ta phải thông báo cho tông môn mới được.
Lúc này, thanh niên lấy ra một ống sáo màu xanh biếc, đặt lên mép thổi, sau đó thu hồi lại.
-Vân Hà trưởng lão, các ngài đi vào Thủy Hỏa Bí Cảnh thuận lợi chứ?
Tên thanh niên tò mò hỏi.
Với thực lực của bọn họ hiện tại, có rất ít cơ hội để ra ngoài, trừ phi có trưởng lão dẫn dắt, hoặc tu vi lên đến cảnh giới Thần Thiên Vị, bằng không cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong này mà tu luyện.
-Cửu tử nhất sinh.
Vân Hà nói.
Thanh niên vừa nghe, mặt biến sắc, sau đó nhìn qua, lại phát hiện số người ra đi, trở về chỉ một nửa, sắc mặt xanh mét.
Hắn biết những sư huynh đệ kia, sợ rằng không thể trở về được nữa.
-Lâm Phàm, chúng ta trước đi vào cung điện.
Vân Hà trưởng lão nói.
-Được.
Lâm Phàm gật đầu.
Sau khi Lâm Phàm cùng Vân Hà trưởng lão rời đi, thanh niên ra nghênh tiếp cũng tò mò nhìn Lâm Phàm.
-Sư tỷ, người nọ là ai?
Tên thanh niên hỏi.
-Một thiên kiêu Nhân tộc, nếu như không có hắn, lần này chúng ta sợ rằng đều phải tán thân trong tay Cổ Tộc rồi.
-Đúng đấy, sư đệ, ngươi không nhìn thấy sự lợi hại của người kia, nếu như ngươi thấy rồi, tuyệt đối là sợ đến phát khóc.
...
Thanh niên nghe các sư huynh tỷ kể lại, miệng càng ngày càng mở lớn, trong mắt lấp lánh tinh quang sùng bái.
Mà ở đây, chỉ có Phương Vĩ Phong là oán khí ngập trời, sau đó gắng gượng tránh qua người Ngụy Thiên, một thân một mình hướng về phía xa, bay đi.
Ngụy Thiên nhìn phương hướng Phương sư huynh rời đi, lông mày hơi nhíu lại, bất quá sau đó liền giãn ra.
-Sư huynh lại tức giận, nhưng dù sao cũng đừng tự tìm cái chết.
Ngụy Thiên hiện tại đã chịu phục, dù sao hắn cũng không dám đối phó với Lâm Phàm.
Dưới cái nhìn của hắn, Nhân tộc Lâm Phàm nhất định không phải là người, mà là thần, quá cường đại.
Cho dù là đại sư huynh Liễu Ngân, một chiêu của người ta chắc cũng không đỡ nổi.
Bên trong cung điện.
Lâm Phàm cùng một người đàn ông nhìn nhau.
Người đàn ông trung niên này mặc trường bào màu trắng, giống như thư sinh yếu nhược, khí tức toàn thân mờ ảo hư vô, thế nhưng tự thân lại mang theo một loại uy nghiêm khó có thể chống cự.
Là một người đàn ông trung niên, nhưng chính là Tông chủ Vân Tông, có đủ 188 đạo linh khí bão táp.
Theo Lâm Phàm, tu vi của Vân Tông tông chủ, còn mạnh hơn cả Uy Quân Vương.
Cảnh giới Thần Thiên Vị cấp tám Thiên Địa Thần Đan.
-Quả nhiên là Nhân tộc thiên kiêu, thực lực bậc này khiến người ta phải thán phục, đa tạ các hạ đã cứu môn nhân của ta trở về.
Đôi mắt của Vân Tông tông chủ dường như có thể nhìn thấu tất cả, sau đó ôm quyền cảm kích nói.
-Vân Tông chủ khách khí, chỉ vì giúp ta vượt qua lôi kiếp, Vân Hà trưởng lão lại giao cho ta tất cả Đại khí lấy ra từ trong Thủy Hỏa Bí Cảnh, hi vọng người không trách tội bọn họ.
Lâm Phàm nói.
-Vân Hà làm rất đúng, chỉ là môt ít Đạo khí, lại có thể bảo vệ một Nhân tộc thiên kiêu, nếu như ở Vân Tông này, coi như dùng lực lượng toàn tông, ta cũng sẽ không tiếc.
Vân Tông tông chủ nói.
Lâm Phàm nghe Vân Tông tông chủ nói, không có một tia giả ý, ngược lại vô cùng kính nể.
Đến một tông môn tốt, ở đây nghỉ ngơi một chút, cũng không là vấn đề gì.
-Haizz, chỉ là không ngờ tới lại bị Cổ Tộc phát hiện, chuyện này, ta cần phải điều tra một phen, Vân Hà ngươi an bài nơi ở cho khách nhân, chờ ta điều tra chuyện này rõ ràng, sau đó chiêu đãi cũng không muộn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]