Chương trước
Chương sau
Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Trương Văn Tráng chưa bao giờ để Phương Vĩ Phong vào mắt, lần này, hắn đến đây chỉ là phục mệnh đại sư huynh làm việc.

Mà đại sư huynh có hứng thú với việc trợ giúp đám rác rưởi này, hắn cũng hiểu nguyên nhân trong đó.

Vân Tông là một đại tông môn, thân là Đại sư huynh, thế nhưng trong tông môn, hắn không phải là dạng người hiền.

Sư huynh muốn ngồi lên vị trí Tông chủ, nhưng mà vị trí này, ngoại trừ nhìn thực lực ra, còn phải xem các đệ tử có ủng hộ hắn hay không.

Lúc này, khí tức của Trương Văn Tráng vô cùng thâm thúy, chỉ đứng nơi đó nhìn Phương Vĩ Phong làm ầm ĩ, trong lòng lộ vẻ xem thường.

Bản thân đã không có thực lực thì thôi, lại còn không biết sống chết đi đá thiết bản.

Nếu như không phải trong Vân Tông không cho phép đấu sinh tử, thì lấy tính cách của Phương Vĩ Phong sớm đã bị người ta giết chết không biết bao nhiêu lần.

- Lâm Phàm, lăn ra đây cho ông, lúc trước không phải ngươi rất trâu bò sao? Sao bây giờ thành con rùa đen rúc đầu rồi?

Hiện tại, Phương Vĩ Phong có Đại sư huynh hậu thuẫn, tự tin cũng gia tăng gấp trăm lần.

Nhất là, thực lực của Trương sư huynh cực kỳ mạnh mẽ, chắc chắn sẽ cho tên đáng ghét kia ăn hành.

Hắn biết thực lực của Lâm Phàm chỉ là Thần Thiên Vị tầng ba Động Thiên cảnh, mà tu vi của Trương sư huynh đã là Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh.

Ai mạnh ai yếu, nhìn qua là biết ngay.

Bất quá nếu để cho Phương Vĩ Phong nhìn thấy một mình Lâm Phàm cân chết ba tên Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh, không biết sẽ có suy nghĩ gì?

Lúc này, Trương Văn Tráng khẽ nhíu mày, cái tên Nhân tộc này sao còn chưa ra. Hắn lập tức sải bước ra, một cỗ khí tức cường đại ngưng tụ đánh vào trong phòng.

Nhưng khi cổ khí tức ấy gần bay tới cửa, thì cửa lớn ầm ầm mở ra.

Mà đòn công kích cường hãn kia giống như đá chìm xuống biển, biến mất ngay tức khắc.

- Chó từ đâu tới, lại quấy rầy ca nghỉ ngơi.

Từ trong phòng, Lâm Phàm hời hợt đi ra, vốn hắn đã không ưa cái tên Phương Vĩ Phong năm lần bảy lượt khiêu khích chính mình này rồi, hiện giờ lại còn bén mảng tới đây.

Xem ra không chơi chết hắn, thì đúng là bất công cho cộng đồng đọc truyện mà.

Bất quá tên Phương Vĩ Phong này là đệ tử Vân Tông, nói thế nào, cũng phải chừa một chút mặt mũi cho người ta chứ.

Bất quá lần này, Phương Vĩ Phong chẳng qua chỉ là một con kiến, đại đầu chân chính mà Phương Vĩ Phong nhờ vả không biết là ai?

- Đây chính là người ngươi mời đến sao?

Lâm Phàm khinh thường nhìn nam tử đang đứng bên cạnh Phương Vĩ Phong.

Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh!

Thật là nhàm chán! Tu vi chỉ có bậc này lại dám tới đây, nếu là trước kia, thì còn đủ nhìn, chứ bây giờ, hắn chỉ cần lật tay một cái là có thể đè chết người rồi.

- Hừ, Lâm Phàm, ta biết ngươi được Vân Hà trưởng lão mời đến làm khách trong tông môn, thế nhưng việc ngươi chém cánh tay của ta, ta phải đòi lại cho bằng được.

Phương Vĩ Phong nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã của Lâm Phàm, tứcđỏ cả mặt, hai mắt như phun lửa.

- Ngươi chính là Nhân Tộc, tên Lâm Phàm đã đả thương Phương sư đệ?

Trương Văn Tráng im lặng đến giờ không nói lời nào, lúc này lại lên tiếng.

- Không sai, chính là ta, thì đã làm sao? Ngươi vì hắn mà xuất thủ sao?

Lâm Phàm đứng ở cửa, nhìn Trương Văn Tráng.

- Lâm Phàm, vị này chính là Trương sư huynh, tuy rằng thực lực của ngươi cao hơn ta, nhưng so với Trương sư huynh, thì vẫ còn kém xa, cho nên ta chân thành khuyên ngươi một câu, ngươi tốt nhất là đàng hoàng nhận sai với ông đây, bằng không nếu để Trương sư huynh động thủ, thì ngươi sẽ rất thê thảm.

Phương Vĩ Phong tức giận nói.

Mà những đệ tử xung quanh cũng xì xào bàn tán.

- Hắn chính là Nhân tộc Lâm Phàm đấy, sao ta thấy hắn không giống như lời Thiên Vân sư huynh đã nói vậy?

- Nói không chừng Thiên Vân sư huynh chỉ chém gió cho chúng ta vui thôi, Trương sư huynh thì khác, là người bênh cạnh Đại sư huynh, cho nên, thực lực rất mạnh.

- Trương sư huynh trước đây có ra ngoài rèn luyện, đã giết chết được một tên Cổ Tộc Bất Tử cảnh.

...

Sắc mặt Trương Văn Tráng vốn bình tĩnh, nhưng sau khi nghe mấy lời nói của nhóm đệ tử, nội tâm dâng lên cảm giác tự hào.

- Trương Văn Tráng, Trương sư huynh, Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh.

Lâm Phàm hơi lộ ra vẻ tươi cười, lạnh nhạt tự nhủ.

- Vì ngươi là khách mà Vân Hà trưởng lão mời tới, cho nên, theo ý của Đại sư huynh, sẽ không bị phạt theo môn quy, chỉ cần ngươi nhận lỗi với Phương sư đệ, rồi bồi thường tổn thất, chuyện này cứ như vậy bỏ qua.

Trương Văn Tráng khẽ hất hàm, khí tức bức người.

- Hừ, Vân Hà trưởng lão mang ngươi trở về đây, coi như số ngươi may, nếu không ta nhất định muốn ngươi quỳ dưới chân mình, dập đầu mà nhận sai.

Phương Vĩ Phong nghĩ có Trương sư huynh bên cạnh làm chỗ dựa, tự nhiên cũng không sợ Lâm Phàm.

Có Trương sư huynh ở đây, người bên trong tông môn, ai dám làm càn.

Huống hồ Trương sư huynh có Đại sư huynh làm hậu thuẫn.

Đại sư huynh trong tông môn là cự đầu một phương, người người kính ngưỡng.

Lúc này, Lâm Phàm không khỏi nở nụ cười, khoát tay áo một cái.

- Thần Thiên Vị tầng bốn Bất Tử cảnh, ta còn chưa để vào mắt, nếu như muốn ta xin lỗi, thì ngươi phải đi gọi cái tên đại sư huynh kia của ngươi đến kìa, còn việc muốn ta cúi đầu nhận sai, thì phải xem hắn có bản lĩnh đó không?

- Làm càn!

Trương Văn Tráng nghe thấy thế, nhất thời nổi giận, cái tên này đúng là không biết trời cao đất dày, muốn Đại sư huynh tự mình đến đây, quả thật muốn chết.

- Dừng tay.

Ngay trước khi Trương Văn Tráng muốn động thủ, Hồng Vân tiên tử lập tức từ xa đi đến.

- Phương Vĩ Phong, huynh đây là muốn làm gì?

Hồng Vân tiên tử đi vào giữa ba người, sắc mặt có chút tức giận, hỏi.

- Hồng Vân sư muội, chuyện này chuyện không liên quan đến muội, mối thù bị chặt tay, huynh nhất định phải đòi lại.

Phương Vĩ Phong nói.

- Hồng Vân sư muội, đây là mệnh lệnh của đại sư huynh, ta sẽ không lấy tính mạng của hắn, chỉ cần hắn xin lỗi Phương sư đệ rồi bồi thường tổn thất, thì việc này coi như kết thúc.

Trương Văn Tráng giải thích.

- Hắn là người mà Vân Hà trưởng lão mang về, chẳng lẽ các huynh không cho Vân Hà trưởng lão một chút mặt mũi nào sao?

Hồng Vân tiên tử đáp trả.

- Mặt mũi của Vân Hà trưởng lão đương nhiên phải cho, thế nhưng mặt mũi của đại sư huynh, cho dù là Vân Hà trưởng lão cũng phải cho lại, thế nên Hồng Vân sư muội à, sư huynh khuyên muội tốt nhất nên tránh ra, để hắn nói lời xin lỗi rồi bồi thường, nếu không thì xem như Vân Hà trưởng lão có đến cũng vô dụng.

Sắc mặt Trương Văn Tráng không hề thay đổi, nói.

Tuy rằng Vân Hà là trưởng lão, thế nhưng tu vi không cao, sau khi tiến nhập Thần Thiên Vị, không cạnh tranh được vị trí Tông chủ, mà trở thành trưởng lão.

Nếu như Đại sư huynh không cạnh tranh vị trí Tông chủ, mà chuyển thành trưởng lão, vậy thì địa vị của Đại sư huynh hơn xa so với tên trưởng lão kia.

Vì thế, coi như là khách của hắn, Trương Văn Tráng cũng không chút do dự ra tay.

- Hồng Vân sư muội yên tâm đi, chỉ cần hắn cúi đầu xin lỗi huynh, thì ta sẽ không đánh chết của hắn.

Phương Vĩ Phong khí thế khinh người, nói.

- Huynh…

Hồng Vân tiên tử căm tức nhìn Phương Vĩ Phong.

- Ta nghĩ các ngươi hiểu lầm rồi, Hồng Vân ngăn cản các ngươi, không phải sợ các ngươi đánh chết ta, mà là sợ ta sảy ta đánh chết các ngươi á.

Lâm Phàm đứng bên cạnh Hồng Vân tiên tử cười nói.

- Đáng chết, ngay cả lúc này mà ngươi còn dám làm càn, Trương sư huynh, người này vốn không xem Đại sư huynh vào mắt mà!

Hiện tại, Phương Vĩ Phong không nghĩ đến tên Lâm Phàm này còn mạnh mồm đáp trả như thế, làm hắn tức giận vô cùng, hận không thể đem người này gắt gao đạp dưới chân.

- Lâm huynh, nơi này là Vân Tông, xin ngươi hạ thủ lưu tình, ngàn lần không nên đánh chết bọn họ.

Thiên Vân từ đằng xa chạy tới, thấy tình huống như thế không thể tránh khỏi một trận chiến, hô to.

Hắn rất sợ, sợ Lâm Phàm không nhịn được mần thịt hai ông thần này, đến lúc đó, tình huống sẽ rất khó xử.

Lâm Phàm nghe được mấy lời của Thiên Vân, nhất thời cười cợt, sau đó gật đầu.

- Yên tâm đi, ta biết nặng nhẹ, sẽ không lấy mạng của bọn họ.

- Thiên Vân, chờ Trương sư huynh thu thập hắn xong, khi trở về, sư huynh nhất định sẽ dạy dỗ đệ.

Phương Vĩ Phong thấy Thiên Vân không biết sống chết đứng bên cạnh tên khốn kiếp kia, hoàn toàn nổi giận.

- Hồng Vân, ngươi lùi lại đi, sẽ không có chuyện gì đâu, ta tự có chừng mực.

Lâm Phàm đẩy Hồng Vân qua một bên, nhìn về phía hai người trước mặt.

- Ta nói rồi, ngươi chỉ có tu vi Bất Tử cảnh không có tư cách cùng ta nói chuyện, nếu muốn, thì gọi Đại sư huynh của các người đến đây.

- Làm càn!

Lúc này, Trương Văn Tráng nổi giận, ánh mắt lóe lên sát khí, trong chớp mắt biến mất tại chỗ, sau đó xuất ra một quyền đánh về phía Lâm Phàm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.