Chương trước
Chương sau
Người dịch: Toàn
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Chí Cao Cổ Tộc hạ xuống, hung uy vô tận, chấn động thiên địa.

Tà Minh Thái Tử không dám ngẩng đầu lên mà lúc này chỉ có dập đầu liên tục, trong hai mắt tràn đầy vẻ kinh hoảng, chỉ hy vọng Chí Cao đại nhân coi hắn là một cái rắm thối rồi hắn thả đi.

Coi như có người thực lực mạnh mẽ hơn, Tà Minh Thái Tử cũng không khiến hắn sợ hãi như thế.

Hắn không sợ trời không sợ đất chỉ sợ Cổ Tộc Chí Cao.

Cổ Tộc Chí Cao giết người chưa bao giờ phí lời, cũng chưa bao giờ lo lắng, giết thì giết không có bất kỳ lo lắng bị trả thù nào.

Thậm chí sau khi mình bị giết chết thì coi như cha của mình cũng không làm nên chuyện gì, bởi vì… hắn là Cổ Tộc Chí Cao a.

Chúa tể Cổ Thánh Giới, đứng trên tất cả, khống chế vô số sinh linh trong tay.

Lúc này, những sinh linh của đại thiên thế giới đang xem qua màn sáng cũng là lần đầu tiên thấy được chân thân Chí Cao Cổ Tộc.

Mỗi một người sợ run như cầy sấy.

Ào ào ào!

- Mẹ nó… bị làm sao thế này? tại sao hình ảnh lại không có, chẳng lẽ thiên phú Mị Tộc không ổn định.

- Tự nhiên vào thời điểm quan trọng này lại mất hình, không phải muốn đòi mạng hay sao?

- Nhân tộc Đại Đế cùng Cổ Tộc Chí Cao đối đầu đến cùng là thế nào rồi.

- Thật đáng ghét, tại sao Mễ tộc cùng Tam Tinh tộc không có ở đây, nếu như có hai chủng tộc đó thì lấy thiên phú của bọn họ tuyệt đối có thể quay chậm lại hình ảnh.

- Thời khắc mấu chốt vậy mà không xem được, có phải muốn hãm hại người hay không đây.

Hiện tại, tất cả sinh linh hoàn toàn bó tay rồi, màn ánh sáng đang yên đang lành đột nhiên biến mất.

Nhưng bọn họ cũng tự hiểu, đây là do khí tức cường đại của Cổ Tộc Chí Cao, phá hủy toàn bộ hư không nên những điểm sáng kia tự nhiên tan thành mây khói, không thể tồn tại nữa.

Lâm Phàm biết chuyện xảy ra ở đây đang được truyền hình trực tiếp, nhưng giờ đã không còn nữa, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ở trước mặt sinh linh các chủng tộc đại thiên thế giới, Lâm Phàm nhất định phải đẹp trai, khí chất phải siêu thoát, dù bị giết cũng phải " truất"s ".

Những tuyệt chiêu đáy hòm của mình không ai thấy mới tốt, khữa khữa!

Lần này có thể buông tay, buông chân thoải mái mà thi triển tất cả thủ đoạn.

Lâm Phàm nhìn về phía phía trước.

- Không nghĩ đến, Cổ Tộc Chí Cao cũng không cao to như trong tưởng tượng của mình, nhưng hình dáng bây giời lại làm cho người ta sợ hãi.

Cổ Tộc Chí Cao đứng trước mặt Lâm Phàm, thân thể không cao lớn lắm có thể nói là thấp bé, làn da đen nhánh, hai vai có hai khối xương lồi ra hình thành một đường cong kéo dài tới sau lưng.

Hai tròng mắt lạnh như băng, dị thường khủng bố chỉ cần trừng mắt một chút, làm người ta run rẩy.

Trong miệng, hàm răng bén nhìn như ma quỷ.

Cổ Tộc Chí Cao đã đạt đến cảnh giới Nguyên Thần phân thân, Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị.

- Con mẹ nó, không ngờ cái tên tới đây lại là phân thân, chuyện quái quỷ gì đây, sao chân thân không đến. Lâm Phàm có chút hết chỗ nói rồi.

Một cái phân thân liền có tu vi Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, vậy chân thân rốt cuộc có tu vi gì.

Nói như vậy, thì cho dù bản thiếu gia tu vi có tăng lên tới Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị cảnh, cũng không có tư cách khiếu chiến Cổ Tộc Chí Cao hay sao?

- Đau đầu, thật là đau đầu.

- Ngươi chính là Cổ Tộc Chí Cao?

Lúc này Lâm Phàm không hề sợ hãi chút nào trực tiếp ngẩng đầu lên, vênh váo hỏi.

Cổ Tộc Chí Cao không nói gì mà bình tĩnh nhìn Lâm Phàm, khóe miệng hơi lộ ra một tia cười yếu ớt, hàm răng bén nhọn kia trong nháy mắt lộ ra ngoài, nhìn rất kinh khủng.

- Cười cái ** nhà ngươi

Lâm Phàm thấy Cổ Tộc Cao không nói một lời chỉ biết cười, nhất thời có chút không nhịn được chửi ầm lên.

Lâm Phàm hiện tại bụng đầy tức giận, không nghĩ người đến chỉ là một cái Nguyên Thần phân thân, chẳng lẽ chân thân ngươi đến đây sẽ chết à.

Để thiếu gia ta biết tu vi thật sự của ngươi thì đã làm sao.

- Hả?

Cổ Tộc Chí Cao sắc mặt hơi đổi, không nghĩ tới cái con giun dế kia dám chửi hắn, nhất thời lộ ra nụ cười tàn nhẫn.

- Hả cái gì mà hả, nói cho ngươi biết, hôm nay ta cùng Tà Minh Thái Tử đã làm xong chuẩn bị phải chém giết ngươi, lấy đầu lâu của ngươi làm bóng để đá.

Trong nháy mắt Lâm Phàm biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã ở bên cạnh Tà Minh Thái Tử.

- Không phải, không phải, Cổ Tộc Chí Cao, ta không phải như vậy.

Tà Minh Thái Tử nghe tên ghê tởm này dĩ nhiên kéo hắn xuống nước nhất thời trợn tròn mắt, kêu oan.

Chuẩn bị kỹ càng cái ** ngươi, lão tử không cẩn thận đi ngang qua mà thôi.

- Tà Minh Thái Tử, đối phó loại rác rưởi Cổ Tộc này, chúng ta nên chính diện xuất kích không cần phải dấu đầu hở đuôi, nào chúng ta cùng tiến lên.

- Cút, ngươi cút cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi.

Giờ khắc này Tà Minh Thái Tử muốn khóc rồi, hắn không có nghĩ tới cái tên gia hỏa này vô liêm sỉ như vậy, có cần hại người như thế không?

Lâm Phàm nghe thấy lời nói ấy liền biến sắc, thần sắc nghiêm túc nhìn Tà Minh Thái Tử.

- Cái gì? Ngươi muốn ta rời đi một mình để ngươi đối mặt với Cổ Tộc Chí Cao, không được, tuyệt đối không được, ta làm sao có thể để cho ngươi đơn độc đối mặt với tên này.

- Ngươi yên tâm ta sẽ không rời đi, coi như ngươi đuổi ta đi ta cũng sẽ không đi, chúng ta đã nói rồi mà.

- Ta... Ta.

Tà Minh Thái Tử nhìn thấy sắc mặt Cổ Tộc Chí Cao càng ngày càng lạnh lẽo, trái tim nhỏ như sắp nổ tung, vội vàng chạy đến xin tha mạng, Cổ Tộc Chí Cao...

Lâm Phàm đem câu nói tiếp theo của Tà Minh Thái Tử giành nói luôn.

- Rửa sạch sẽ cái cổ chịu chết đi.

- Không phải vậy!

Tà Minh Thái Tử nhìn thấy một màn kế tiếp thì điên cuồng hét lên, đây không phải là tình huống hắn muốn gặp.

Đúng vào lúc này, Lâm Phàm ra tay, trong nháy mắt bàn tay liên tục đánh ra mấy ngàn chưởng, mỗi một chưởng đều hóa thành một vị Diệt Thế Thần Linh đánh tới Cổ Tộc Chí Cao.

- Rống!

Cổ Tộc Chí Cao nổi giận gầm lên một tiếng, sóng âm cường đại bao phủ thiên địa, sóng âm hóa thành phong mang vô tận trực tiếp chém chết từng vị Diệt Thế Thần Linh.

Những hoá thân Diệt Thế Thần Linh này đều được Lâm Phàm tu luyện đến mức tận cùng, nhưng lúc này lại như giun dế bị chém giết dễ dàng, căn bản không có bất kỳ lực phản kháng nào.

- Thật mạnh!

Lâm Phàm hơi nhướng mày, Nguyên Thần phân thân của Cổ Tộc Chí Cao này tuy rằng chỉ có cảnh giới Thần Thiên Vị tầng mười Vĩnh Hằng Thần Vị, thế nhưng thực lực thật sự quá mạnh mẽ.

Diệt Thế Thần Linh của mình nắm giữ lực lượng hủy thiên diệt địa, lại được động thiên tẩm bổ càng thêm cực kỳ cường hãn.

Nhưng bây giờ một bộ Nguyên Thần phân thân Cổ Tộc Chí Cao chỉ cần rống một cái là toàn bộ tan biến, thực lực bực này, thuộc về đẳng cấp nghịch thiên rồi.

- Cổ Tộc Chí Cao...

Tà Minh Thái Tử nhìn thấy vậy hốt hoảng, gào lớn cầu xin, hắn phải sống làm sao có thể chết ở chỗ này được.

Lâm Phàm không chút do dự, trên người tản ra lực lượng Đại Phàm Ca, hiện tại hắn muốn Tà Minh Thái Tử vì mình ngăn chặn chiêu thức của Cổ Tộc Chí Cao.

Trong chớp mắt có một đoàn sương mù bao vây Tà Minh Thái Tử lại.

Bây giờ hình ảnh đã không còn phát đi được nữa, ở đây chờ chết không phải thằng ngốc sao?

Thế nhưng, không biết có thể đào tẩu trong tay Cổ Tộc Chí Cao hay không, dù sao Nguyên Thần phân thân thật quá cường hãn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.