Chương trước
Chương sau
Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Thần thông bị ngăn lại bên ngoài.

Một chiếc đỉnh to lớn, phong cách cổ xưa đứng sừng sững trong trời đất, ngăn lại thần thông của Hồ Hoàng, tất cả sức mạnh chạm đến “Thiên Địa Dung Lô” đều tan thành mây khói.

- Đây là bảo bối gì?

Sắc mặt Tà Minh Tôn chủ và Hồ tộc lão đại biến, trong mắt lập loè vẻ tham lam.

Tên Nhân tộc này, giờ trong mắt họ đã như cá nằm trên thớt, tùy thời có thể chém giết.

- Tiên sư nó, đám người kia thật khó dây dưa, Vĩnh Hằng Thần Vị quả nhiên khủng bố, như mình có thể bẫy chết cường giả Thần Thiên Vị tầng bảy cũng không phải là đối thủ của Vĩnh Hằng Thần Vị.

- Làm sao bây giờ?

Lâm Phàm đang do dự nghĩ đến một biện pháp mới.

- Tôn chủ, ngươi kiến thức rộng rãi, đây là bảo bối gì vậy? Hồ tộc lão tổ nghi ngờ hỏi.

- Không biết, thế nhưng có thể chống lại công kích của chúng ta, hiển nhiên là chí bảo, vậy Nhân tộc đang trốn trong đó. Tà Minh Tôn chủ trả lời.

- Cũng tốt, để ta xem một chút đây là cái bảo bối gì.

Năm ngón tay của Hồ tộc lão tổ mở ra, lực lượng mênh mông tuôn ra bắt lấy cái đỉnh thần bí kia, thời điểm năm ngón tay chạm vào thần đỉnh, đột nhiên muốn nổ tung, như có một luồng sức mạnh khổng lồ bạo phát ra.

- Quả nhiên là bảo bối, ta dĩ nhiên cầm không nổi. Hồ tộc lão tổ chấn động, vẻ mặt vui mừng nói.

- Hồ tộc lão tổ chúng ta liên thủ luyện hóa cái thần đỉnh này, nếu tên kia không ra chúng ta luyện hoá hắn luôn. Tà Minh Tôn chủ đề nghị.

- Được!

Lúc này, bàn tay hai người bắt đầu chuyển động đánh ra vô số thủ ấn huyền diệu.

Những dấu tay này vây quanh thần đỉnh, một cổ lực lượng luyện hóa cường đại bạo phát ra.

- Hồ Thần luyện pháp.

Một con Cửu Vĩ Hồ Thần mở cái miệng lớn của mình phun ra hoả diễm vô cùng vô tận, thiêu đốt Thiên Địa Dung Lô.

- Tiên sư bọn ngu ngốc, Thiên Địa Dung Lô chính là siêu cấp hệ thống, chỉ dựa vào các ngươi mà cũng muốn luyện chế, đúng là có bệnh.

Lâm Phàm rất tín nhiệm với Thiên Địa Dung Lô, bởi vậy cũng không có gấp.

Thế nhưng cứ như vậy cũng không phải là một biện pháp tốt.

- Tốt, đã như

vậy bổn thiếu gia sẽ liều mạng với các ngươi.

Thật sự trong lòng Lâm Phàm rất đau, tý nữa sẽ có tổn thất hắn nuốt không trôi.

- Nhân tộc Đại Đế ra đây đi, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng.

Thanh âm của Tà Minh Tôn chủ truyền đến tai Lâm Phàm.

- Mẹ kiếp, các ngươi đang nằm mơ à.

Lâm Phàm tức giận mắng một câu, xem ra lần này mình bị dồn đến đường cùng rồi.

- Hừ, không biết phải trái!

Tà Minh Tôn chủ quát mắng một tiếng.

-Tôn chủ không cần nói nhảm với hắn, chúng ta nhanh chóng luyện chế cái đỉnh này, nơi này chết nhiều Cổ Tộc như vậy, nói không chừng Chí Cao sẽ chạy tới đó. Hồ tộc lão tổ nói.

- Được.

...

Lúc này, Lâm Phàm cũng nghĩ đến một chuyện kinh khủng có thể sẽ xảy ra, chính là Cổ Tộc Chí Cao sẽ chạy tới đây.

Bản thân mình giết nhiều Cổ Tộc như vậy, hơn nữa ba năm trước còn đánh nhau với Nguyên Thần phân thân của hắn, nếu hắn mà phát hiện mình ở đây, chắc chắn sẽ đến giết mình.

- Các lão đầu, hôm nay phải xin lỗi rồi, ta chỉ có cách hi sinh các ngươi, nổ chết hai lão gia hỏa này.

Lâm Phàm cảm nhận khí tức của tám lão đầu, sau đó ra lệnh cho bọn họ.

- Tự bạo!

Tà Minh Tôn chủ và Hồ tộc lão tổ đang liều mạng luyện hóa, thì có một cỗ khí tức kinh khủng đột nhiên bao phủ bọn họ cùng thiên địa.

- Không xong rồi, có người muốn tự bạo.

Hồ tộc lão tổ nhìn đám lão đầu bảo vệ Lâm Phàm xung quanh, sắc mặt đại biến.

Tuy nói này tám lão này chỉ có cảnh giới Vĩnh Hằng Thần Vị nhưng không có thực lực tương đương, nhưng nếu tự bạo thì đó cũng là sự tình vô cùng kinh khủng.

- Cái tên này, chẳng lẽ điên rồi sao?

- Những lão đầu này tu luyện đến Vĩnh Hằng Thần Vị cảnh, đều phải trải qua vô số đau khổ, làm sao lại tự bạo.

- Mau đi thôi, nếu bọn họ làm thật, chúng ta có thể tán thân ở đây đó.

Hai người nhìn thấy tám lão đầu muốn tự bạo, sợ hãi đến hồn phi phách tán, làm gì còn khí thế như lúc trước.

Vĩnh Hằng Thần Vị tự bạo, không giống như người thường.

Động Thiên, huyết nhục, Thiên Địa Thần Đan, cùng các loại năng lượng tự bạo, uy lực kinh thiên động địa.

- Bạo cho ta!

Ầm ầm!

Trong chớp mắt, thiên địa đột nhiên chấn động, tám lão đầu nháy mắt bạo nổ, phạm vi vụ nổ vô cùng rộng lớn.

Một màn này như cảnh tận thế, sức mạnh to lớn bao phủ thiên địa, hư không cũng từng từng tấc nứt toác, hết thảy lâm vào bóng tối.

Lâm Phàm trốn trong Thiên Địa Dung Lô, có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ va đập vào thân Thiên Địa Dung Lô.

Nếu mình không phải trốn trong đây, trong nháy mắt chắc sẽ biến thành tro bụi.

- Ngươi cái tên điên này!

Lâm Phàm ở bên trong Thiên Địa Dung Lô chỉ nghe được câu nói sau này, sau đó không còn nghe bất kỳ âm thanh gì.

- Chẳng lẽ đều chết hết rồi sao?

Lâm Phàm không biết tình huống bên ngoài như thế nào.

Nhưng hắn thật sự rất đau lòng.

Tám đại cường giả Vĩnh Hằng Thần Vị cứ như vậy, không còn tồn tại.

Mà một người tự bạo thì vô dụng, bởi vì phạm vi tự bạo của Vĩnh Hằng Thần Vị thật sự quá rộng, bảy người khác cũng sẽ bị vụ nổ lan đến.

Như vậy chẳng bằng tự bạo toàn bộ, nếu như nổ chết luôn hai lão già kia thì cũng không quá thiệt thòi.

- Chắc hiện tại đã không có chuyện gì nữa rồi.

Lâm Phàm lén lén lút lút từ bên trong Dung Lô đi ra.

- Thật kinh khủng!

Một màn bến làm cả cả người hắn choáng váng.

Hư không đã không còn, tất cả đều là một màu đen, chỉ có hư không loạn lưu cắt xé thân thể.

Đại địa không có, bầu trời cũng không, tất cả đều bị hủy diệt.

- Chuyện này...

Lâm Phàm không còn lời nào để nói, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh Vĩnh Hằng Thần Vị tự bạo.

Từng cường giả Vĩnh Hằng Thần Vị đều coi sinh mệnh của mình như trân bảo, sao có khả năng tự bạo.

Bởi vì muốn tu luyện đến Vĩnh Hằng Thần Vị, cực kỳ khó khăn, kiếp nạn tầng tầng.

-Chẳng lẽ Tà Minh Tôn chủ và Hồ tộc lão tổ thật sự chết theo luôn rồi?

Lâm Phàm quét mắt nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng hai người kia.

Vừa lúc đó, Lâm Phàm nhìn thấy trong hư không phía xa có một đống máu thịt đứt đoạn đang lăn lộn, như muốn chạy trốn, mà đoàn huyết nhục này đang tức giận gào thét, âm thanh tràn đầy lửa giận.

- Tôn chủ, ngươi là tên súc sinh, dám lấy ta làm lá chắn chịu tội thay.

Đám huyết nhục này chính là Hồ tộc lão tổ.

Thời điểm tám lão Vĩnh Hằng Thần Vị tự bạo, sắc mặt Tà Minh Tôn chủ và Hồ tộc lão tổ bị doạ cho trắng bệch, lập tức lui lại, trốn vào hư không.

Vì Vĩnh Hằng Thần Vị tự bạo rất khủng bố, Tà Minh Tôn chủ muốn bảo đảm an toàn chính mình mà bất ngờ vỗ một chưởng đẩy Hồ tộc lão tổ đẩy về phía trước thay mình chống đỡ sức mạnh của vụ nổ.

- Súc sinh, ta nhất định sẽ khiến ngươi trả giá cho việc này.

Lão tổ Hồ tộc tức giận gào thét, thời gian một khắc này cũng khiến hắn hư hại vô số tinh huyết.

Một nửa thân thể của hắn đã chạy trốn, chỉ để lại khối huyết nhục này.

Mà trong khối máu thịt này, ẩn chứa lực lượng vô cùng của lão tổ Hồ tộc, tự nhiên không thể từ bỏ như thế.

- Ha ha, không nghĩ đến Hồ tộc lão tổ còn gửi lại đồ vật như vậy.

Lâm Phàm nhìn thấy khối thịt này, vô cùng mừng rỡ.

Không lẽ đến một khối huyết nhục mà mình còn đánh không lại hay sao?

Tuy nói đây chỉ là một khối huyết nhục, nhưng trong đó lại ẩn chứa tinh hoa của Hồ tộc lão tổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.