Chương trước
Chương sau
Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

- Sinh linh kia, ngươi lật lọng.

Long Ngọc Ma không nghĩ đến cái tên này bán đứng mình nhanh như thế.

Long Ngọc Ma không hiểu lý do gì mà hắn lại làm thế.

Mình đã cho hắn thần đan, hơn nữa còn ưng thuận rất nhiều chỗ tốt, sao lại còn làm vậy.

- Lão đầu ta không có lật lọng, ta có hiểu sơ sơ tướng mạo thuật, thời điểm ngươi xuất hiện trước mặt ta, ta phát hiện bên trong hai mắt của ngươi tràn ngập tà quang.

- Ta nghĩ ngươi là hạng người đại gian đại ác, tiện dâm cướp giật, không chuyện ác nào không làm, cho nên, người thiện lương chính nghĩa như ta sao có khả năng ẩn giấu người đại gian đại ác như ngươi. Lâm Phàm nghiêm trang nói.

- Nói năng bậy bạ, bản tọa muốn giết ngươi.

Tọa Sơn lão đầu nổi giận, hắn không nghĩ đến sinh linh này đê tiện như vậy.

- Long Ngọc Ma, ở trước mặt chúng ta, ngươi còn dám giết người? Giao toàn bộ bảo bối của ngươi ra đây.

Cự Long tộc ngươi và Phượng Hoàng tộc chúng ta có thiên đại ân oán, lần này chúng ta sẽ cướp hết bảo bối của, rút gân rồng của ngươi sau đó mang ngươi về trong tộc.

- Sinh linh kia nơi này không còn chuyện liên quan đến ngươi, ngươi đi đi. Nam tử Phượng Hoàng tộc nói.

- Tốt, tốt chuyện không liên quan ta, ta đi đây.

Lâm Phàm tự nhiên không chạy, lão đầu này vừa nhìn qua chính là hạng người mang báu vật, nói thế nào cũng phải vơ vét một phen mới đúng.

- Súc sinh!

Tọa Sơn lão đầu thấy hắn chạy, trong lòng bùng lên cơn giận, hận không thể chém hắn thành muôn mảnh rồi ăn tươi nuốt sống.

Nhưng hiện tại, bản mình gặp phải nguy cơ cực lớn. Cự Long tộc là tử địch với Phượng Hoàng tộc chính.

Bình thường, Phượng Hoàng tộc thích nhất là tìm kiếm tăm tích Cự Long tộc, sau đó tụ tập nhân thủ, tiến hành vây giết.

- Các ngươi, khinh người quá đáng.

Thời khắc này, Tọa Sơn lão đầu biến thành hình dáng một thanh niên trẻ tuổi.

Nếu nói Cự Long tộc với Long Tộc khác nhau ra sao, chính là hai con mắt, sau khi biến thân đôi mắt vẫn giữ đặc thù của Cự Long.

- Long Ngọc Ma, ngươi ẩn núp cũng vô dụng, mặc dù

nói ngươi là Cự Long giàu có của Cự Long tộc, có rất nhiều bảo bối nên có chút vướng tay vướng chân, nhưng bên chúng ta nhiều người như vậy, ngươi đã không còn cơ hội.

Lâm Phàm trốn trong bóng tối nghe được câu này, trong lòng nóng như lửa.

Cự Long giàu có...

Tên này là một đại gia, nhưng không biết giàu có cỡ nào.

Lúc đầu, Lâm Phàm đang suy nghĩ không biết cái tên này mang bảo bối gì trên người, bây giờ mới biết người ta mang cả gia tài trên người.

Bùm bùm!

Đương trường xảy ra đánh nhau kinh thiên động địa.

Long Ngọc Ma bị đối phương quần ẩu, vô cùng thê thảm.

Tiếng kêu rên liên hồi, gào thét liên tục.

Thậm chí, từ nơi này Lâm Phàm còn nghe được trong tiếng kêu của Long Ngọc Ma, có sự phẫn nộ với mình.

Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu yên lặng, lấy ra máy ghi âm.

- Nếu đã luyện chế ra ngươi thì tự nhiên phải lợi dụng thật tốt.

Lâm Phàm nhìn cái máy ghi âm cũ kỹ, thở dài bất đắc dĩ một tiếng.

Xoạt xoạt!

Ấn phím một cái, nhất thời có thanh âm du dương truyền ra.

- Long Ngọc Ma, ngươi nhanh bó tay chịu trói, để chúng ta cho ngươi một nhát thoải mái.

- Ha ha, chỉ dựa vào các ngươi mà muốn giết bản tọa, bản tọa cho dù chết cũng phải lôi các ngươi chôn cùng.

Long Ngọc Ma giận dữ quát lên, khí tức toàn thân đột nhiên bạo tăng. Trong giới chỉ bay ra rất nhiều bảo bối.

Một cổ khí tức cuồng bạo phóng lên trời.

Thời điểm đám người Phượng Hoàng tộc cảm nhận được luồng hơi thở này, sắc mặt đại biến.

- Không được, hắn muốn tự bạo.

- Rút lui, mau đi thôi.

Bọn họ kinh hoảng, không nghĩ đến Long Ngọc Ma quyết tuyệt như vậy.

- Ha ha, các ngươi chạy không thoát đâu, bản tọa cùng toàn bộ bảo bối tự bạo, dù các ngươi có thể xuyên toa qua hư không cũng không thể tránh khỏi cái chết.

Vừa lúc đó, có một thanh âm vang vọng thiên địa.

- Thứ hai, học sinh tiểu học toàn quốc tập thể dục theo đài.

- Mặt trời mới mọc.

- Tiết 1

...

- Này, sao lại như thế?

Cùng lúc đó, tất cả mọi người phát hiện thân thể của mình có chút mất khống chế.

Long Ngọc Ma đang chuẩn bị tự bạo càng hoảng sợ vạn phần, gào thét

liên tục.

- Là ai, rốt cuộc là ai?

- Đây là bảo bối công kích tâm thần, có người đang khống chế tâm thần của chúng ta.

- Là ai, rốt cuộc là ai đánh lén chúng ta?

- Chân của ta xảy ra chuyện gì vậy?

- Tay của ta, lại chuyện gì xảy ra nữa.

...

Vào lúc này, tất cả mọi người đều buông xuống cừu hận trong lòng, dưới cái nhìn của bọn họ, thế gian đột nhiên tốt đẹp hẳn lên, một vòng mặt trời mới mọc soi sáng trên mặt mọi người, thật ấm áp.

Lâm Phàm lén lén lút lút nhìn, phát hiện đám người kia giống như những gì mình suy nghĩ vậy, đang làm động tác cao thượng.

- Con mẹ nó, đồ chơi này đúng là nghịch thiên, Thần Thiên Vị tầng bảy đều không chống được, có khi nào đến Cổ Tộc Chí Cao cũng không chịu được không?

Lâm Phàm rất tán thưởng cái máy ghi âm này.

Chỉ không biết cực hạn của nó là thế nào.

Nếu như có một Vĩnh Hằng Thần Vị cường giả nào cho mình thử một chút thì tốt biết mấy.

Cái máy ghi âm này xuất hiện quá muộn, nếu như sớm một chút thì tốt biết bao nhiêu.

Nhưng cũng không vội, suối nhỏ thành sông dài, sau này khẳng định có cơ hội thí nghiệm một phen.

Giờ khắc này, Cự Long tộc và Phượng Hoàng tộc như những học sinh tiểu học ưu tú, ánh mắt tràn ngập ánh mặt trời, dưới nền nhạc phấn chấn, làm những động tác khiến người ta cảm thán.

Được lắm, bọn nhỏ tràn ngập sự phấn chấn!

- Đi ra, rốt cuộc là ai, ngươi đi ra cho ta. Long Ngọc Ma hoảng sợ quát.

Ai lại có thể nắm giữ năng lực như vậy.

Dù bảo bối công kích tâm thần cũng không có khả năng nắm giữ ma lực như thế.

Mình là cường giả Thần Thiên Vị tầng bảy Vạn Pháp Quy Nhất, làm sao có khả năng bị một cái bảo bối công kích tâm thần mê hoặc như trở bàn tay.

Huống hồ, làm gì có bảo bối nào có diệu dụng như thế.

Chẳng lẽ có đại năng giả xuất hiện?

- Là ngươi.

Nhưng thời điểm khi đạo nhân ảnh kia xuất hiện, sắc mặt Long Ngọc Ma cực kỳ khó coi.

Chỉ thấy cách đó không xa, trên vai sinh linh kia mang một đồ vật quái dị, nhìn rất cổ xưa, nhàn nhã đi đến bọn hắn.

Mà thanh âm này là từ bên trong đồ vật quái dị này tản ra ngoài.

Chẳng lẽ đó là một kiện bảo bối công kích tâm thần hả?

-Sinh linh kia, thả chúng ta ra.

Người Phượng Hoàng tộc nói.

- Đồ ghê tởm, ngươi có biết ta là ai không? Ta là thành viên của Cự Long nhất tộc, một trong thượng cổ thập đại hung thú, nếu như ngươi dám làm gì ta, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn. Long Ngọc Ma tức giận gào thét.

Lâm Phàm đi đến trước mặt bọn họ, giơ tay nhếch miệng lên hỏi ngược lại.

- Ngươi có biết ta là ai hay không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.