Chương trước
Chương sau
Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Thích Già Tôn Giả thay đổi sắc mặt, sải bước đi tới, nháy mắt với Lâm Phàm một cái, khóe miệng cười yếu ớt, thời khắc quan trọng như vậy thì chỉ có bần tăng là hiểu rõ ngươi nhất thôi.

Cả người Lâm Phàm run lên, cảm thấy ánh mắt vừa rồi của con lừa trọc khiến người khác sợ hãi a.

- Thí chủ, bần tăng cho rằng Thanh Hoàng này không có tư cách trở thành nô bộc của Quân Khởi Nghĩa chúng ta.

Thích Già Tôn Giả không nói gì cũng đã làm người ta kinh ngạc rồi, lời vừa nói ra càng khiến tất cả mọi người trợn tròn mắt.

Đây rõ ràng muốn hung hăng làm mất mặt Thanh Hoàng mà.

Thanh Hoàng là cường giả đẳng cấp, Thần Thiên Vị tầng tám Thiên Địa Thần Đan cảnh, đồng thời còn là một trong ba đội trưởng mạnh nhất trong Thủ Hộ Chi Địa, vứt bỏ còn chưa tính, nếu giáo huấn thành nô bộc, lại càng thêm nở mày nở mặt nha.

Đám người Quân Khởi Nghĩa cảm thấy kinh ngạc, không hiểu đội phó nói vậy có ý gì, Thanh Hoàng cường đại như thế sao lại không đủ tư cách được chứ.

- Ngươi có ý gì?

Lâm Phàm vờ như không hiểu, nghi ngờ hỏi.

- Đội trưởng, Quân Khởi Nghĩa chúng ta là tồn tại đẳng cấp cỡ nào? Một tồn tại có khả năng trấn áp Lôi Đình Quân Vương, hơn nữa, còn gánh chịu gánh nặng của bầu trời rộng lớn kia, thực lực của Thanh Hoàng này mặc dù không tệ, nhưng khi nhìn kĩ từng phương diện lại cảm thấy không có cái nào vừa mắt.

Thích Già Tôn giả trả lời.

Thành viên Quân Khởi Nghĩa nghe được không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực, từng người từng người đều cảm thấy tự hào.

Thanh Hoàng ngay cả tư cách làm nô tài cũng không có, vậy mà bọn họ còn có thể trở thành thành viên của Quân Khởi Nghĩa, đó không phải vinh dự cực kì lớn sao.

- Ừ, ngược lại có chút đạo lý, nếu đã thế thì thôi vậy.

Lâm Phàm yên lặng gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Thanh Hoàng:

- Lần này coi như ngươi may mắn, bởi vì ngươi quá yếu không vừa mắt của mọi người ở đây, sau này nên sáng mắt ra một chút, người nào có thể chọc, người nào không, trong lòng nên có tính toán.

- Ngươi...

Thanh Hoàng nghe Lâm Phàm nói thế, đột nhiên phun một ngụm máu lớn, hắn không nghĩ rằng mình lại bị làm nhục thêm một lần nữa.

Lâm Phàm nhìn bốn phía, mọi người xung quanh yên lặng không dám nói chuyện, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ, sau đó vung tay lên.

- Đi.

- Khốn nạn, buông ra.

Người giám sát tức giận gào thét, toàn thân bị Thủ Hộ Chi Linh trói lại, không thể nào động đậy, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào thoát khỏi.

Ào ào ào!

Mọi người ngẩng đầu ưỡn ngực, thần uy vô tận, đám người xung quanh nhường cho bọn họ một lối đi, đối với sự hung hăng của Quân Khởi Nghĩ, bọn họ thật sự đã mở rộng tầm mắt.

Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu, sau này trong Thủ Hộ Chi Địa, Quân Khởi Nghĩa sẽ trở thành một trong những tiểu đội cường đại nhất, không vạn bất đắc dĩ không nên trêu vào.

- Ngay cả Thanh Hoàng còn thua, vậy còn ai có thể trấn áp Quân Khởi Nghĩa đây?

- Không biết tiểu đội Hồng Hoang thì sao nhỉ?

- Theo ta thấy, tiểu đội Hồng Hoang cũng không có bất kỳ biện pháp nào đâu, Quân Khởi Nghĩa thể hiện rõ năng lực của mình, địa vị không cách nào rung chuyển được.

Trong mắt Thanh Hoàng lập loè lửa giận vô tận, ngẩng mặt lên trời thét một tiếng thật dài, phát tiết cơn tức trong lòng, ngược lại. trong mắt của mọi người, Thanh Hoàng quá đáng thương, chưa đầy một khắc đã mất hết mặt mũi, sau này sao dám xuất hiện nhìn người nữa chứ.

Tại quảng trường nhận nhiệm vụ giống như đang xảy ra bão táp vậy, phân tán bốn phía.

Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người trong Thủ Hộ Chi Địa đều biết Quân Khởi Nghĩa.

Bọn họ không biết Quân Khởi Nghĩa này vì sao lại xuất hiện, mà ngay cả Thanh Hoàng, Cuồng Long, Kiếm Thần đều thất bại trong tay bọn hắn, việc này đối với tất cả mọi người, là một sự kiện mang tính bùng nổ.

...

- Tiểu tử ngươi, sau này đừng có đùa như vậy nữa.

Phong Khinh Tử tìm tới Lâm Phàm, đối với chuyện này ông cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, đồ đệ này của mình gây chuyện quá nhiều.

Nói đi cũng phải nói lại, chuyện này làm hắn có chút chấn kinh.

Tư chất của Thanh Hoàng không tồi, nhưng lại không thể đỡ được ba chiêu của đồ đệ mình, đúng là có chút kinh khủng.

- Lão đầu, ngươi còn đi ra ngoài được, một món đồ cũng không cho, vậy mà mặt dầy nói sư tôn này sư tôn nọ?

Bên trong Thần Hải, Lâm Phàm đối lập với Phong Khinh Tử, có vẻ không cao hứng.

- Đồ nhi, cái này không đúng rồi, bản thân ngươi không phải nói, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào cá nhân sao? Sao bây giờ lại trách ta ồi?

Phong Khinh Tử cười nói.

- Mẹ nó, lão đầu, ngươi còn dám nói, bên trong hai chiếc nhẫn trữ vật của ta, ngay cả một món đồ cũng không có.

Lâm Phàm bực mình.

Phong Khinh Tử cười khan một tiếng:

- Ta nói trong nhẫn có đồ khi nào.

Lâm Phàm cứng họng, lần này coi như phục lão rồi, may là cũng còn tốt, còn chút lương tâm, biết dưới tình huống đó, cho mình chút mặt mũi.

- Bây giờ ngươi cũng đã thành lập tiểu đội rồi, cũng nên có một doanh trại, lấy điểm cống hiến bây giờ của ngươi căn bản không đủ tìm một nơi đóng quân, có điều lão phu thân là sư tôn, tự nhiên sẽ cho ngươi chỗ tốt, tặng ngươi một chỗ đi.

Phong Khinh Tử vung tay áo, một đoàn sáng bay tới.

- Cảm tạ sư tôn.

Lâm Phàm cười khan một tiếng, nhìn lệnh bài trong tay.

- Sư tôn, không biết còn bảo bối gì khác không?

Có tiện nghi mà không chiếm, là người ngu, lúc này, Lâm Phàm muốn hết sức kiếm lời một chút.

- Ai nha! Đầu của vi sư có chút đau, cần nghỉ ngơi, ngươi tự lo cho mình đi, không cần nhớ tới vi sư.

Phong Khinh Tử vừa nghe xong lập tức đỡ đầu, sau đó khoát tay một cái, lập tức rời khỏi nơi này.

- Này lão đầu...

Lâm Phàm thở dài, loại hàng gì đây trời, chỉ biết hãm hại người ta.

- Thí chủ, hiện tại chúng ta đi đâu?

Thích Già Tôn Giả hỏi.

Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, quơ quơ lệnh bài trong tay:

- Đi, chúng ta tới nơi doanh trại của mình.

...

Sau khi đi đến điểm đóng quân, Lâm Phàm nhìn quan cảnh xung quanh, hài lòng gật đầu.

Bây giờ, bên trong Thủ Hộ Chi Địa này, Lâm Phàm cần phải làm một vài chuyện, điểm cống hiến có thể đổi đồ vật, ngược lại không tồi, chuyện cần làm duy nhất hiện tại chính là kiếm điểm cống hiến.

- Tập hợp tất cả thành viên, chúng ta làm một đại sự.

Lâm Phàm phân phó.

- Vâng, đội trưởng.Triệu Tiểu Mao hiện tại xem như là tiểu đệ thiếp thân của Lâm Phàm, nghe đội trưởng bảo muốn làm chuyện lớn, tự nhiên kích động vạn phần.

Nơi đóng quân trên quảng trường.

Hơn một trăm thành viên xếp hàng ngay ngắn ở đó, Lâm Phàm đứng trên đài cao, Thích Già Tôn Giả làm bạn một bên.

Lâm Phàm nhìn quy mô tiểu đội, thỏa mãn gật gật đầu.

Thành viên Quân Khởi Nghĩa không chớp mắt nhìn Lâm Phàm, người đang đứng trên đài cao kia là đội trưởng, là thần tượng trong lòng bọn họ, gia nhập vào Quân Khởi Nghĩa, đối với bọn họ, vô cùng vinh quang.

Lâm Phàm ho nhẹ một tiếng:

- Quân Khởi Nghĩa thành lập, chúng ta cũng phải làm một vài đại sự, hiện tại để Triệu Tiểu Mao dẫn mọi người đi nhận nhiệm vụ, bất kể là nhiệm vụ nào cũng được, đều nhận hết toàn bộ, Quân Khởi Nghĩa chúng ta sẽ ôm đồm tất cả các nhiệm vụ, từ lớn tới bé.

- Vâng, đội trưởng.

Tất cả thành viên của hô to một tiếng, từng người hứng thú ngẩng cao đầu.

- Tốt, ngày mai bắt đầu, Quân Khởi Nghĩa chúng ta chính thức xuất phát, đồng thời các ngươi cũng hãy nói cho những người xung quanh biết, cửa Quân Khởi Nghĩa luôn mở ra chào đón bọn họ, gia nhập Quân Khởi Nghĩa là đi tới đỉnh cao của đời người.

Lâm Phàm cần phải mở rộng quy mô đội quân của mình hơn nữa, còn cái gì cường giả hay không, không phải chuyện quan trọng.

Cho dù có mạnh thì có thể mạnh hơn mình sao?

Cho dù là một tên rác rưởi, Lâm Phàm cũng có thể dạy dỗ thành thiên tài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.