Chương trước
Chương sau
Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Long Hậu đến cùng bị sao thế? Cả Thần Võ Chi Kích cũng đánh rơi.

- Nhân tộc ghê tởm, ngươi đã làm gì Long Hậu?

Tứ đại Long Đế gào thét, bọn họ nhìn thấy Long Hậu dường như bị điên rồi, giống như bị ma nhập, hoàn toàn bùng nổ.

Vốn đang cố gắng bắt tên nhân loại kia, giờ sao nói đổi liền đổi ngay vậy.

- Ai, bản Đế vẫn không có nói cho các ngươi biết một chuyện, Long Hậu của các ngươi đã bị mị lực của bản Đế chế phục.

Lâm Phàm nhún vai bất đắc dĩ nói, giống như bởi vì mị lực quá lớn mà cảm thấy phiền não.

Tứ đại Long Đế sắc mặt đỏ bừng, hai mắt bốc lên lửa giận, nhưng bây giờ lại không thể làm gì được.

Lâm Phàm một mực cảnh giác Long Hậu.

Tuy nàng ta đã bị “Đại Phàm Ca chi linh” nắm giữ tâm trí, nhưng sức mạnh của nàng vẫn tăng lên, càng lúc càng mạnh hơn.

Long Hậu chỉ còn một tia chấp niệm, muốn mạnh hơn Lâm Phàm, phải tuyệt đối mạnh hơn hắn để đè hắn xuống, không được bỏ dở nửa chừng.

- Long Hậu, xem ra ngươi rất muốn đè bản Đế tại chỗ đúng không? Nhưng bản Đế cũng không phải người tùy tiện bị chèn ép như vậy, ta sẽ không để ngươi đắc thủ, ngươi hãy bỏ ý nghĩ này đi.

Hai tay Lâm Phàm mở ra, con ngươi ngưng lại, giống như muốn triển khai đại chiêu.

- Tại sao lại như vậy.

Giờ khắc này, nội tâm Long Hậu điên cuồng hét lên, nhưng nàng lại không thể khống chế thân thể của mình, muốn cưỡng chế cỗ cảm giác này xuống nhưng lại không thể ra sức.

Loại cảm giác này thật sự rất quỷ dị.

Tu vi của mình đã là Thần Thiên Vị tầng mười, Vĩnh Hằng Thần Vị tâm vững như bàn thạch, sao có khả năng chịu sự ảnh hưởng này.

- Thứ hỗn trướng.

Trong lòng Long Hậu tức giận mắng Lâm Phàm, nhưng miệng lại nói.

- Ta muốn đè ngươi…

Tứ đại Long Đế nghe nói như thế, hoàn toàn không biết gì hơn, bọn họ không nghĩ tới câu nói này dĩ nhiên từ trong miệng Long Hậu nói ra.

Sao có thể có chuyện đó.

...

-Cơ hội tới.

Lâm Phàm nhìn tình huống trước mắt, trong lòng vô cùng mừng rỡ, bây giờ phòng ngự của Long Hậu, cơ bản vô dụng.

- Không ngờ hai quả tuyết lê lại to lớn như thế, bản Đế làm người tốt sẽ làm đến cùng, ta sẽ để cho ngươi trở thành Cổ Thánh Giới đệ nhất ngực.

Tinh quang trong mắt Lâm Phàm chợt loé, một chiêu Song Long Tham Xuất được tung ra, đôi bàn tay tràn ngập tà ác, hướng về phía khu vực cấm kia.

- Ta dùng hai tay của ta, giúp tương lai trở thành đệ nhất của ngươi được hoàn thành.

Vẻ mặt Lâm Phàm tỏ ra đoan trang, như làm việc chính nghĩa, quên mình vì người.

- Hắc Hổ Đào Tâm.

Chớp mắt gió nổi mây vần, lôi đình nổ vang, dị tượng bộc phát, như sắp xảy ra đại sự gì đó.

- Ầm!

- A...

Đột nhiên, trong cơ thể Long Hâu chợt bộc phát ra một đạo sức mạnh to lớn, khiến Lâm Phàm biến sắc, vội vàng vận chuyển pháp lực bao phủ toàn thân.

Bạch!

- Xảy ra chuyện gì thế? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào, sao Long Hậu lại có khả năng phản kích chứ?

Lâm Phàm hơi chấn kinh, sau đó nhìn ngực của mình, luồng xung kích vừa rồi trực tiếp khiến cho huyết khí trong cơ thể Lâm Phàm bắt đầu nhộn nhạo, nếu như không phải thân thể hắn dị thường mạnh mẽ, sợ rằng không chỉ đơn giản như thế.

- A! Ngực của ta, ngực của ta

Lúc này một tiếng rống giận dữ ẩn chứa vô vàng tức giận vang dội thiên địa, đồng thời còn bao hàm sự đau đớn vô hạn.

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn, hoàn toàn trợn tròn mắt.

- Chuyện này... Chuyện này...

Lâm Phàm hoảng sợ phát hiện, bộ ngực khổng lồ kia của Long Hậu dĩ nhiên bị nổ tung, mà một khắc bộ ngực bị nổ tung kia, Đại Phàm Ca chi linh cũng bị đánh tan.

Đủ thấy vụ nổ vừa rồi cường đại cỡ nào.

“Keng, chúc mừng Hắc Hổ Đào Tâm lên cấp.”

“Keng, Hắc Hổ Đào Tâm tiến cấp thành Bạo Nãi Quyền.”

- Con mẹ nó! Đùa nhau chắc.

Khi nghe âm thanh thông báo của hệ thống, Hắc Hổ Đào Tâm tiến cấp, Lâm Phàm có chút vui vẻ, dù sao đã rất lâu rồi Hắc Hổ Đào Tâm không lên cấp. Nhưng nghe tiếng thông báo tiếp theo, hắn hoàn toàn câm nín, không biết hệ thống có chơi hắn không, đặt cái tên bó tay chứ.

Đánh bể ngực người ta thì gọi Bạo Nãi Quyền, nếu như đánh bể trứng chẳng lẽ lại gọi Bạo Đản Quyền hay sao?

Bạo Nãi Quyền: Ba quyền đánh ra, đánh bạo địch nhân, bốn quyền ra, tiêu diệt tất cả.

Tứ đại Long Đế co quắp ngồi dưới đất, bọn họ hoàn toàn trợn tròn mắt, đúng là gặp ma, bọn họ không nghĩ tới chỗ kia của Long Hậu lại nổ tung.

- Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ...

- Ngươi dám làm vậy với ta? Ngươi có biết nơi này, cần phải tiêu hao một triệu giọt thần dịch mới có thể nuôi dưỡng thành như vậy hay không, coi như lấy cái mạng của ngươi, cũng không cách nào bồi thường được.

- Ta muốn giết ngươi, giết ngươi.

Lâm Phàm cũng hơi lúng túng, cái này không phải là kết quả mình mong muốn.

Nhìn dáng dấp bây giờ của Long Hậu, Lâm Phàm có chút hổ thẹn, tội lỗi, tội lỗi.

Ta chỉ muốn giúp ngươi được như ý mà thôi, nhưng không nghĩ rằng có kết quả như thế.

Bây giờ Lâm Phàm biết, Long Hậu nhất định muốn cùng mình ăn thua đủ.

- Em gái, ta cũng vô tình thôi, nếu không ta lại cho ngươi một quyền, nói không chừng nó sẽ lớn trở lại.

Lâm Phàm nói.

- Ta muốn giết ngươi, giết ngươi.

Long Hậu tức giận gào thét, định lao tới nhưng lúc vừa mới đứng lên, một cảm giác đau đớn không thể ngăn cản tràn tới.

Phù phù!

Long Hậu quỳ một chân trên đất, hai tay che ngực, khuôn mặt tuyệt đẹp trở nên vô cùng dữ tợn. Nàng ngẩng đầu lên, con ngươi tràn ngập tức giận nhìn chòng chọc vào Lâm Phàm.

Lâm Phàm trầm tư một chút, Long Hậu này không thể lưu lại, nhất định phải dạy dỗ, nhưng...

- Em gái lưu manh ngực to lại biến thành em gái lưu manh ngực phẳng.

Sự tương phản to lớn như thế, Lâm Phàm nhất thời không thể nào tiếp thu được.

Dù là Thích Già Tôn giả cũng không thể nào tiếp thu được.

Cái này là một tội lỗi.

- Aiii, Long Hậu đây là số mệnh, nếu không thể chống lại vậy tốt nhất nên chịu đựng đi.

Lâm Phàm một tay mở ra, chộp tới Long Hậu đang không thể phản kháng.

Mà tứ đại Long Đế đang vô cùng khiếp sợ kia cũng bị Lâm Phàm bắt lấy.

- Lâm Phàm, bản Long nhất định phải giết ngươi.

Long Hậu Võ Thần tức giận gào thét, nhưng khi nhìn bàn tay khổng lồ đang kéo tới, rất muốn chống đối nhưng lại không thể động đậy.

- Muốn chết.

Đúng lúc này, Lâm Phàm ngưng lại, thân hình mạnh mẽ dịch chuyển một cái, trong nháy mắt đã ở bên ngoài ngàn dặm.

Ầm ầm!

Một cái vuốt rồng từ trên trời giáng xuống vị trí lúc trước của Lâm Phàm, chỗ đó trong nháy mắt nổ tung, đại địa vốn bằng phẳng biến thành hố sâu hoắm đen ngòm.

- Đây là.

Khi Lâm Phàm nhìn thấy cái vuốt rồng này, thần sắc cứng lại, hình như đã từng quen biết.

Thế nhưng, để Lâm Phàm khiếp sợ chính là, một long trảo này có lực phá hoại quá cường đại.

- Mẹ kiếp, cái quái gì vậy?

Thời điểm Lâm Phàm nhìn thấy cái vuốt kia, trong lòng suy nghĩ không nên cùng đối phương phát sinh xung đột.

Không biết đã chạy được bao xa, Lâm Phàm quay đầu lại, thấy cái vuốt rồng kia kéo Long Hậu vào hư không, sau đó biến mất.

- Đáng tiếc, Long Hậu Võ Thần lại được cứu đi sau này lại thêm một kẻ địch rồi. Lâm Phàm cảm thán nói rằng.

Cái vuốt rồng kia giống vuốt của Gà con mà mình gặp ở Huyền Hoàng Giới.

Lâm Phàm trầm mặc một hồi, tâm tư xoay chuyển, nếu là thật thì bàn tay khổng lồ này hẳn có thể giáng lâm đến Huyền Hoàng Giới, như vậy, nhất định có biện pháp đi hạ giới.

Xem ra, nếu rảnh phải đến Cự Long tộc bên kia nhìn một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.