Chương trước
Chương sau
Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Ngày hôm sau.

Lâm thí chủ, tối hôm qua ngươi đi đâu đó?

Sau khi Thích Già Tôn giả thức dậy, hoạt động gân cốt một chút, tò mò hỏi.

- Đi giúp người khác làm niềm vui cho mình, mọi người chuẩn bị thế nào rồi?

Lâm Phàm cười nói, thật sự không biết tình huống Hồng Hoang tiểu đội bên kia như thế nào.

- Ồ, mọi người đi đâu rồi?

Lúc này Thích Già Tôn giả đột nhiên nghĩ tới một chuyện, sau đó ngẩng đầu nhìn, thì thấy không một bóng người, không phải tối hôm qua đùa quá nên giờ chưa dậy chứ.

Lâm Phàm trừng mắt nhìn hắn, có vẻ rất bất đắc dĩ.

Đội viên của mình cũng quá tự tin rồi, tuy Hồng Hoang tiểu đội đã bị mình hãm hại một chút, nhưng bất kể nói thế nào, cũng phải ra vẻ tôn trọng một chút chứ.

Sau đó Thích Già Tôn giả đi lên nhìn các căn phòng một chút, giống như điều hắn đang suy nghĩ, các đội viên đều nằm ngủ như chết trên giường, quên mất hôm nay có sự việc sắp xảy ra.

- Tất cả đứng lên cho bần tăng.

Thích Già Tôn giả gầm lên một tiếng, pháp lực như tiếng sấm nổ.

Các thành viên bị một tiếng gầm này thức tỉnh, sau đó nhìn sắc trời bên ngoài, quơ quơ trán, đột nhiên biến sắc.

- Ai u, cmn hôm nay còn có chuyện trọng đại.

Ào ào ào!

Trong các căn phòng, đều truyền tới âm thanh rời giường, cũng không lâu lắm, tất cả thành viên đã tập hợp đầy đủ ở nơi đóng quân.

- Ừm, hôm nay khí sắc không tệ.

Lâm Phàm nhìn các thành viên đứng trên quảng trường, rất có thứ tự không hoảng loạn, không khỏi gật gật đầu.

- Tốt, chúng ta xuất phát thôi.

Khí thế cuồn cuộn đi đến quảng trường lớn.

...

Trên quảng trường, đã có vô số sinh linh chờ đợi ở nơi đó, bọn họ biết hôm nay có đại sự sắp diễn ra.

Quân Khởi Nghĩa muốn cùng Hồng Hoang tiểu đội khai chiến.

Chuyện này có thể gọi là đại sự ở Thủ Hộ Chi Địa, cho nên có vô số người từ sớm đã tới để chiếm vị trí quan sát tốt nhất.

Hồng Hoang tiểu đội trong mắt tất cả sinh linh là tiểu đội vô địch.

Thế nhưng, Quân Khởi Nghĩa cũng không phải dạng vừa, rất mạnh mẽ đặc biệt là người đội trưởng kia, cực kỳ tàn ác.

Đối với trận chiến đấu này, tất cả mọi người đều ôm lòng hiếu kỳ.

- Quái, chẳng lẽ lộn ngày sao? Quân Khởi Nghĩa và Hồng Hoang đều chưa đến.

- Không phải hai tiểu đội này đều quên chứ.

- Đúng đấy, sắc trời bây giờ đã không còn sớm, ta đã chờ hơn một giờ rồi.

- Các ngươi mau nhìn, Quân Khởi Nghĩa đến rồi.

- Con mẹ nó, không biết tối hôm qua Quân Khởi Nghĩa đã đi làm gì? Mà sao từng người từng người phờ phạc thế kia?

- Tối hôm qua, Quân Khởi Nghĩa đã bao hết tất cả tửu lâu, sau đó tổ chức ăn uống, quả thực dọa chết người, chí ít ăn hết mấy trăm ngàn điểm cống hiến.

- Khủng bố.

...

- Oaa.

Thành viên Quân Khởi Nghĩa giống như chưa tỉnh ngủ, mí mắt mệt mỏi, chỉ cần hơi thổi một hơi thôi là lăn ra ngủ liền trên đường được, dáng đi cực kỳ mệt mỏi phờ phạc.

Tối hôm qua đùa quá rồi, quên mất thời gian.

- Ồ, Hồng Hoang tiểu đội đâu?

Thích Già Tôn giả nghi ngờ hỏi, bọn họ tới đã muộn lắm rồi, không ngờ Hồng Hoang tiểu đội đến giờ vẫn chưa đến.

Lâm Phàm không nói gì, nhưng trong lòng thầm hò reo một hồi, không lẽ tối hôm qua bổn thiếu gia bỏ thuốc quá mạnh, cho nên không có ai rời giường được.

Tội lỗi, tội lỗi quá rồi.

- Đến rồi, Hồng Hoang tiểu đội đến rồi.

Trong chớp mắt, gió nổi mây vần, cách đó không xa, một mảnh khí tức điêu tàn truyền đến.

Cộc cộc!

Tiếng bước chân như ẩn như hiện, không có một tia khí thế, cùng so sánh với Hồng Hoang tiểu đội lúc trước, có sự khác biệt rất lớn.

Mọi người đang vây xem đều kinh hô, lộ vẻ nghi hoặc.

- Hồng Hoang tiểu đội hôm nay sao thế? Từng người từng người lại có tư thế đi quái dị như vậy.

- Đúng đấy, hữu khí vô lực, quả thật vô cùng quái dị.

Dáng dấp lúc này của Hồng Hoang tiểu đội khiến Hồng Kinh Thiên nhíu chặt mày, hắn không thể hiểu chuyện này rốt cuộc như thế nào, tại sao những thành viên bách chiến bách thắng của mình, lại biến thành như vậy?

Hồng Kinh Thiên hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Những thành viên này đều lắc đầu, nói không có chuyện gì, do sự tín nhiệm với các đội viên nên Hồng Kinh Thiên cũng không hỏi nhiều.

Trong đám người.

- Tường ca chân ta run quá.

Trong tiểu đội, có một cô gái chân thì mềm nhũn, hai mắt uể oải, giống như chỉ cần nằm xuống đất là có thể ngủ.

- Phù nhi ta cũng như thế, đều tại tối qua ta bá đạo quá.

Tối hôm qua, Tường ca chân chính thể nghiệm được cái gì gọi là nam nhân.

Thế nhưng, cái giá đánh đổi chính là, khi tỉnh lại phát hiện thân thể của chính mình như bị hút khô, không còn chút sức, nghiêm trọng hơn chính là, lão nhị dưới đũng quần giống như bị thương nặng, ủ rũ thất bại hoàn toàn.

Mà những thành viên khác trong lòng cũng khổ không thể tả.

Nguyên cả tối hôm qua thả rắm cả đêm, hoa cúc đã sớm đau đớn không nói nên lời, chỉ cần khẽ động một chút là cơn đau như ngọn lửa hừng hực bốc cháy, đau đớn thật sự không thể nhịn được.

Bây giờ đến quảng trường rồi, thành viên của Hồng Hoang cố nén mệt mỏi trong lòng, tỏ ra sự kích động mạnh mẽ, vẻ mặt cương nghị, khí tức khổng lồ lần nữa tràn ra.

Hồng Kinh Thiên nhìn đội viên khôi phục như cũ, hài lòng gật đầu.

- Quân Khởi Nghĩa, như các ngươi mong muốn, hôm nay chúng ta chơi với các ngươi một hồi.

Sắc mặt Hồng Kinh Thiên lạnh nhạt nhìn Lâm Phàm, nói.

Hắn căn bản không để Quân Khởi Nghĩa để vào mắt, trong đám này, chỉ có hai người làm hắn chú ý một chút.

Một chính là con lừa trọc, còn lại là Lâm Phàm.

Còn những người khác, không khác phế vật là mấy.

Thủ Hộ Chi Địa có rất nhiều thiên tài, nhưng người vì mạng sống mà cam nguyện trốn ở đây lại càng nhiều.

Bọn họ nhờ số trời, run rủi đi tới Thủ Hộ Chi Địa, nên không bị Cổ Tộc hãm hại, bởi vậy bọ họ cũng không nhớ tới những nguy cơ tràn ngập bên trong Cổ Thánh Giới.

Có người trở thành công nhân, có người trở thành tiểu nhị của tửu lầu, kiếm chút điểm cống hiến sống qua ngày.

- Hồng Kinh Thiên, hôm nay Quân Khởi Nghĩa sẽ dạy các ngươi làm người, từ nay về sau tiểu đội mạnh nhất ở Thủ Hộ Chi Địa sẽ phải thoái vị.

Lâm Phàm cười lớn nói.

Nhìn dáng dấp thành viên của Hồng Hoang, trong lòng Lâm Phàm mừng rỡ.

Bây giờ còn không đánh được các ngươi, thì bố đây đi bằng mông?

Hôm nay Quân Khởi Nghĩa sẽ dùng tư thế nghiền ép hoàn toàn hủy diệt Hồng Hoang tiểu đội.

- Nói khoác không biết ngượng.

...

Lúc này, một ít tiểu đội vây xem chung quanh, mỗi người đều nắm chặc nắm đấm, bọn họ đều hy vọng Hồng Hoang tiểu đội có thể thắng, chèn ép đám người càn rỡ trước mắt này xuống.

- Cố lên!

- Các anh em nghiền ép bọn họ.

Lâm Phàm vung tay lên, trong nháy mắt mở ra sức mạnh trợ giúp tiểu đội.

Đội trưởng vầng sáng: Dưới uy thế tuyệt thế vô song của đội trưởng, giúp tất cả thành viên có được lực lượng vô cùng.

Đoàn kết vầng sáng: Mắt quan sát bát phương, phối hợp lẫn nhau lấy hai địch bốn không thành vấn đề.

Hai vầng sáng trợ giúp này chính là món quà của hệ thống khi thành lập tiểu đội.

Thời khắc Lâm Phàm mở hào quang, các thành viên còn lại đột nhiên phát hiện mình tràn đầy lực lượng, mệt nhọc khi trước đều bị quét sạch sành sanh, điều làm bọn họ càng kinh ngạc chính là, bọn họ cảm thấy tâm linh tương thông với nhau.

- Xông lên giết chết Hồng Hoang tiểu đội.

Hồng Kinh Thiên nhìn một màn trước mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Lấy trứng chọi đá, không đỡ nổi một đòn!

Trong chớp mắt, hắn vung tay lên, lệnh cho tất cả thành viên bên mình xuất chinh.

Mỗi một thành viên Hồng Hoang tiểu đội đều là cường giả thân chinh bách chiến, vẫy tay một cái là có thể nghiền ép toàn bộ đám kiển cỏ này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.