Chương trước
Chương sau
Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Thân thể cực kỳ cường hãn của Lâm Phàm bị bàn tay khổng lồ kia đâm thủng.

- Keng, chúc mừng ký chủ, kinh nghiệm Vĩnh Hằng Thần Khu tăng thêm 1000000.

Tiếng nhắc nhở của hệ thống, đã sớm bị Lâm Phàm làm ngơ.

Để Lâm Phàm hoảng sợ chính là, bàn tay khổng lồ này không chỉ đâm xuyên qua thân thể, mà còn kéo dài vào trong nội thiên địa của hắn nữa.

- Ngăn cản, nhất định phải ngăn cản, không thể để cái tên này thực hiện được ý đồ.

Mọi loại pháp lực dâng trào, các sinh linh của Động Thiên dữ tợn rít gào.

- Hừ, muốn ngăn cản bản Chí Cao, quả thực nằm mơ.

Một chưởng đập xuống, bất kỳ trở ngại nào đều không còn, trong nháy mắt, đi tới Thiên Địa Thần Đan.

- Muốn cô đọng Thiên Địa Thần Đan sao? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Trong nháy mắt, bàn tay khổng lồ kia nắm Thiên Địa Thần Đan vồ trong tay, dù Thiên Địa Thần Đan có chống cự, nhưng không có tác dụng gì.

- Không ổn rồi.

Phong Tử Khinh đang cùng “Thánh” đại chiến, vẫn quan sát Lâm Phàm đối, sắc mặt nhất thời đại biến.

Hắn không nghĩ tới “Kiệt” cũng xuất hiện.

- Ha ha, Phong Khinh Tử, đồ đệ của ngươi đã bị phế bỏ rồi, Thiên Địa Thần Đan đã trong tay Kiệt, ngươi cho rằng ngươi có năng lực che chở hắn sao?

Chí Cao “Thánh” cười nói.

- Đây là chủ ý của ngươi?

Đôi mắt Phong Khinh Tử đỏ bừng, phẫn nộ quát.

- Hừ, Đại Thiên chủng tộc lại xuất hiện một sinh linh tiềm lực vô hạn, bản Chí Cao tự nhiên sẽ không để hắn tiếp tục trưởng thành, bây giờ tất cả đều xong, chẳng lẽ ngươi còn muốn đấu sao?

Trong mắt Thánh lóe lên vẻ tàn nhẫn.

Hô hấp Phong Khinh Tử càng ngày càng gấp rút, hắn không nghĩ tới Chí Cao “Kiệt” sẽ khóa giới mà đến.

- Kiệt, mau buông Thiên Địa Thần Đan xuống cho lão phu.

Phong Khinh Tử sao để Lâm Phàm bị phế được.

Nếu như mất đi Thiên Địa Thần Đan, vậy tất cả nỗ lực sẽ uổng phí.

Dù cho thiên phú của Lâm Phàm có cao tới đâu, cũng hoàn toàn trở thành phế nhân, từ đây chân chính trở thành một con kiến hôi.

- Phong Khinh Tử, đối thủ của ngươi là ta.

Trong nháy mắt, Chí Cao Thánh cản trước mặt Phong Khinh Tử lại:

- Kiệt, mau bóp nát Thiên Địa Thần Đan, rồi giết chết giun dế này đi.

Giờ khắc này, Kiệt cười lớn không ngừng, tức giận trong lòng đã quét sạch sành sanh.

Sinh linh giun dế đã giết vô số thủ hạ của hắn, để hắn không thể ngẩng cao đầu trước mặt các Chí Cao khác.

Cái này đối với “Kiệt” mà nói, là một sỉ nhục không cách nào nhịn được.

- Giun dế, giờ chết của ngươi đến rồi, từ ngày ngươi đắc tội bản Chí Cao, thì vận mệnh của ngươi đã được định trước.

Chí Cao Kiệt cuồng tiếu, thu bàn tay lại.

- Kiệt, ngươi cao hứng quá sớm rồi.

Sắc mặt Lâm Phàm tái nhợt, đột nhiên bắt lấy cánh tay của “Kiệt”.

- Ông đây không phải là người dễ bị khi dễ như vậy.

- Thiên Địa Dung Lô.

Ầm ầm!

Lúc này, thiên địa chấn động, Thiên Địa Dung Lô xuất hiện, khí tức tang thương trải khắp không gian.

- Đây là cái gì? Khí tức sao lại mạnh như vậy?

Chí Cao Thánh nhìn thấy Thiên Địa Dung Lô, sắc mặt đại biến, không dám tin tưởng.

Phong Khinh Tử hơi sững sờ, cũng bị cái lò luyện này làm chấn động.

Hắn cảm nhận được một cỗ sức mạnh hủy diệt từ Thiên Địa Dung Lô, phảng phất như thiên địa vạn vật, ở trước mặt lò luyện này đều phải thần phục.

Đây không phải Chí Bảo, thế nhưng khí tức còn cường đại hơn Chí Bảo.

- Đây là cái gì?

Cánh tay Kiệt vẫn còn trong cơ thể của Lâm Phàm, giờ nhìn thấy quái vật khổng lồ kia, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

- Đây là thứ lấy mạng ngươi.

Lúc này, Lâm Phàm sắp chửi mẹ nó rồi, đúng là không cho người ta một con đường sống mà?

Người ta chỉ cô đọng Thiên Địa Thần Đan thôi mà? Có cần phải hãm hại như vậy không?

Một Chí Cao còn chưa đủ, giờ lại có thêm một tên nữa ẩn nấp đánh lén, thực sự quá đủ rồi.

Bây giờ Thiên Địa Thần Đan ở trong tay Kiệt, Lâm Phàm muốn giãy ra, chính là nằm mơ giữa ban ngày, nhưng muốn cướp Thiên Địa Thần Đan của ông, thì càng mơ mộng hão huyền.

- Ngươi…

Kiệt không nghĩ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, từ nơi sâu xa, một luồng nguy hiểm dâng lên trong lòng, hắn muốn lui về phía sau, thế nhưng tất cả đều đã muộn.

- Đi vào cho ta.

Thiên Địa Dung Lô, luyện hóa thiên địa, cũng là thủ đoạn ngọc đá cùng nát của Lâm Phàm.

Dù Chí Cao thì thế nào, trước mặt Thiên Địa Dung Lô, thì tất cả đều tiêu tan.

Trong nháy mắt, thân ảnh Lâm Phàm và Chí Cao Kiệt biến mất ngay tại chỗ.

- Đây là nơi nào?

Chí Cao Kiệt nhìn tình cảnh xung quanh, vẻ mặt đại biến, không dám tin tưởng.

- Kiệt, ta cho ngươi một cơ hội, buông Thiên Địa Thần Đan của lão tử ra.

Lúc này, Lâm Phàm và Kiệt đứng đối diện nhau, cách nhau chỉ một cánh tay.

- Giun dế, ngươi đang nằm mơ?

Kiệt gắt gao nắm Thiên Địa Thần Đan trong tay, tự nhiên không thể buông ra.

- Ngươi cho rằng vây bản Chí Cao ở chỗ này, có thể an tâm sao? Chờ bản Chí Cao chém chết ngươi...

- Ngươi không có cơ hội này đâu.

Lâm Phàm cũng không đợi Kiệt phí lời, bắt đầu nung nấu.

Trong chớp mắt, ngọn lửa kinh khủng tràn ngập trong lò luyện.

- A!

Hỏa xà quấn quanh, dưới lực lượng luyện hóa, coi như cường độ thân thể bây giờ của Lâm Phàm cũng không thể chống đỡ nổi.

- Keng, chúc mừng ký chủ kinh nghiệm Vĩnh Hằng Thần Khu đã tăng thêm 100000.

...

Lúc này, Kiệt chỉ cảm thấy thần trí, thậm chí linh hồn của mình chịu đủ dằn vặt, đau đến mức không muốn sống.

Cái cảm giác này, khiến Kiệt sợ hãi.

- Ta lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi có buông hay không, chỉ cần ngươi buông ra, ta thả ngươi ra ngoài, bằng không ngươi liền chết ở chỗ này đi.

Lúc này, Lâm Phàm da mở thịt bong, mồ hôi lớn nhỏ giọt, dù cho chỉ trong nháy mắt luyện hóa, để Lâm Phàm chịu đủ đau khổ.

Luyện hóa này, không phải luyện hóa bình thường.

Không chỉ thân thể, ngay cả linh hồn, thần thức, đều chịu đủ dằn vặt, không phải người thường có thể chịu đựng.

- Giun dế, thả ta ra ngoài.

Kiệt phẫn nộ quát, trong mắt lóe lên vẻ hoảng sợ.

Mặc dù hắn là người có thực lực yếu nhất trong bát đại Chí Cao, nhưng bất kể nói thế nào, hắn cũng được công nhận là cường giả Vĩnh Hằng Chi Vị, không phải một tên Vĩnh Hằng Thần Vị có thể so được.

Mới vừa rồi, đoàn hỏa diễm kia lại bỏ qua tất cả pháp lực, trực tiếp thiêu đốt bản thân, càng khiến Kiệt sợ hãi.

- Ngươi buông ra.

Lâm Phàm thở hổn hển, vì để Kiệt biết sự lợi hại của mình, cho nên hắn đã thêm lực lượng luyện hóa đến mức độ nhất định.

- Giun dế, ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta, ta muốn nhìn xem, ngươi có thể chống đỡ tới khi nào.

Kiệt lạnh lùng nói:

- Ta chính là Cổ Tộc Chí Cao, ngươi sao có thể so sánh với ta được.

- Ngươi đang coi thường ta à, bố đây ngay cả mình cũng dám đối xử tàn nhẫn, ngươi còn dám cò kè mặc cả, cũng được, hôm nay ai xin tha, kẻ đó là chó.

Lâm Phàm nổi giận, hắn biết Kiệt khó đối phó. Nếu như chỉ có như vậy, hắn ta tuyệt đối sẽ không nhận thua.

- Luyện hóa, điên cuồng luyện hóa cho ta.

Lâm Phàm gầm thét lên.

Lực lượng luyện hóa kinh khủng kéo tới.

- A!

Hai đạo tiếng kêu như giết heo, vang vọng bên trong Thiên Địa Dung Lô.

Nơi sâu xa nhất trong linh hồn chịu dằn vặt, khiến người ta không có sức phản kháng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.