Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Kiệt dứt khoát cắt đứt ý nghĩ của Lâm Phàm.
-Kiệt, tuy ta là Nhân tộc, nhưng anh hùng cũng có nỗi buồn, ôm một cái có chết đâu. Coi nó là cử chỉ thể hiện sự tôn trọng giữa hai bên đi.
Lâm Phàm nói.
-Ha ha, ôm ư? Cổ Tộc của ta trời sinh là cường giả, hoặc là chết, hoặc là sống. Không có mấy cái cử chỉ thân mật đáng ghét như Đại Thiên tộc các ngươi.
Kiệt lạnh lùng nói.
-Luyện hóa.
-A!
-Keng, chúc mừng Vĩnh Hằng Thần Khu của kí chủ, tăng 150000 điểm kinh nghiệm.
Không hề có điềm báo trước, nói chuyện không hợp liền luyện hóa một phen. Toàn thân Lâm Phàm run lên một cái, coi như cường độ thân thể của hắn vừa tăng cường, cũng không làm nên chuyện gì, đau vẫn rất đau.
-Kiệt, ta vô cùng kính trọng ngươi, nên mới muốn ôm ngươi một cái. Mà ngươi còn từ chối, chính là không nể mặt, nếu đã thế thì tiếp tục luyện hóa thôi.
Lâm Phàm nổi giận.
Kiệt nhìn Lâm Phàm vô sĩ như vậy, trong lòng vô cùng giận dữ. Thế gian nơi nào sinh ra được một cái tên như vậy, hắn muốn ôm Cổ Tộc. Đồng thời, Kiệt không qua được cửa ải kia, cùng một tên giun dế ôm ấp, đối với hắn, chính là sự sĩ nhục.
-Ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày.
Kiệt lần thứ hai cự tuyệt, hắn thân là Cổ Tộc Chí Cao, tồn tại chí cao vô thượng. Sao có khả năng ôm một tên giun dế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-he-thong/1954687/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.