Chương trước
Chương sau
Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào

Trong mảnh thiên địa màu xám tro, ban đầu là vùng đất dồi dào sinh cơ, giờ này trở nên âm u, tràn đầy tử khí. Bây giờ, giữa vùng đất hoang vu lại có một bóng người đứng đó. Sắc mặt Phong Khinh Tử lộ vẻ vui mừng, hắn tuyệt đối không nghe lầm, đó là âm thanh của đồ đệ hắn. Thế nhưng khi thấy bóng người kia, thần sắc Phong Khinh Tử đại biến.

-Ha ha, Kiệt! Ta không nghĩ tới ngươi lại có thể giết chết tên kia.

Thời điểm Thánh nhìn thấy đạo nhân ảnh, liền lộ ra nụ cười.

-Phong Khinh Tử, đồ nhi của ngươi đã chết, hy vọng của ngươi đã tan vỡ rồi.

Thánh không ngừng cười lớn, tuy nói Kiệt trong lòng hắn chỉ là một tên rác rưởi, thế nhưng giết một tên Nhân loại giun dế thì không có bất kì khó khăn nào. Chỉ là...

-Kiệt, sao ngươi ngăn cản công kích của ta.

Thánh lớn tiếng hỏi. Tuy nói Kiệt mới vừa lập công, nhưng trong mắt Thánh, Kiệt vẫn là một con kiến hôi.

-Trong lò luyện kia, ta đã thôn phệ Nhân tộc, cướp đoạt tất cả của hắn. Nhưng tâm trí của hắn lại cực kỳ cường hãn, khó có thể trấn áp. Chẳng qua hiện nay đã không còn bất cứ vấn đề gì, hắn hoàn toàn trở thành một phần của ta.

Kiệt lạnh lùng nói. Sau đó nhìn Thiên Địa Dung Lô, khẽ vẫy tay. Thiên Địa Dung Lô đột nhiên xoay tròn bay đến, tọa lạc trước mặt Kiệt.

-Lần này chém giết Nhân tộc, chiếm được không ít chỗ tốt. Cái này chính là Thiên Địa Dung Lô, không thuộc về bất kỳ cấp bậc nào, thế nhưng còn trân quý hơn tuyệt phẩm Chí Bảo. Nó có thể luyện hóa thiên địa vạn vật, bản Chí Cao thiếu chút nữa đã chết trong nó luôn rồi.

Biểu hiện của Kiệt đều rất bình thường, rất tự nhiên.

-Vượt qua tuyệt phẩm Chí Bảo?

Thánh đối không có bất kỳ hứng thú gì với Lâm Phàm, nhưng nghe Kiệt nói Thiên Địa Dung Lô có thể đã vượt qua Chí Bảo, không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.

-Không sai, cho dù là ai ở trong Thiên Địa Dung Lô một khi đã bị luyện hóa, sẽ trở thành bản nguyên trong một thời gian ngắn. Mặc kệ mạnh như thế, cũng đều không thể chống lại lực lượng luyện hóa của nó.

Kiệt cười nói.

-Bảo bối này, hãy giao cho ta đi.

Thánh nghe đến điều này, trong lòng xuất hiện tham dục. Hắn không nghĩ tới Nhân tộc kia lại có bảo bối lợi hại như vậy. Lấy thực lực của hắn mà không phá vỡ được, xem ra nó quả thật là một cái bảo bối vô giá. Kiệt hơi lộ vẻ bất mãn.

-Làm sao, ngươi không chịu?

Thần sắc Thánh biến đổi, chỉ cần Kiệt lắc đầu, hắn sẽ mạnh mẽ cướp đoạt.

-Vậy, ngươi lấy đi.

Thiên Địa Dung Lô liền xoay tròn, sau đó từ từ thu nhỏ, cuối cùng rơi vào lòng bàn tay của Kiệt.

-Ngươi xóa bỏ ấn kí của ngươi đi, rồi ném qua đây.

Thánh nói.

-Ngươi tự mình tới lấy đi.

Kiệt đáp.

Lúc này, bầu không khí trở nên ngưng trọng. Mà lúc này, Phong Khinh Tử vẫn không có phản ứng sau khi nghe tin đồ nhi của hắn bị giết.

-Tại sao lại như vậy?

Phong Khinh Tử không dám tưởng tượng, đồ nhi của hắn dĩ nhiên lại chết lãng nhách như vậy. Sắc mặt Nam Vô Thánh Đế và Nữ Đế biến đổi, bọn họ biết Lâm Phàm là hy vọng cuối cùng có thể cứu rỗi bọn họ. Nhưng nó đã tiêu tán từ giờ khắc này. Nữ Đế lắc đầu thở dài, nếu nói chuyện này cho Huyên Nhi, nha đầu kia e rằng sẽ rất thương tâm. Trong nháy mắt, đã bốn năm trôi qua, vốn cho rằng tiểu tử kia sẽ trở thành tuyệt thế bá chủ, nhưng không nghĩ rằng hắn lại chết non nửa đường. Thiên kiêu của Đại thiên tộc nhiều không biết bao nhiêu mà kể, nhưng có nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng gì? Có thể trưởng thành đến cuối cùng, đây mới thật sự là thiên kiêu. Từ cổ chí kim, không biết có bao nhiêu thiên kiêu tuyệt diễm, thế nhưng đều nửa đường chết yểu. Cho dù có thiên phú tốt như thế nào, thiên tư cao đến đâu, cũng có ích lợi gì, chết rồi trở thành một nắm cát vàng mà thôi.

-Kiệt, ngươi dám trái lệnh ta?

Thánh lạnh lùng nói, hắn luôn cảm giác Kiệt có chút không đúng. Thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn, hắn vẫn không biết Kiệt không đúng ở chổ nào.

-Không dám.

Kiệt liền đáp.

-Vậy thì ném bảo bối qua đây.

Thánh hét lớn.

-Ngươi tự mình tới lấy đi.

Mặc kệ Thánh nói thế nào, Kiệt vẫn trả lời như cũ, sau đó nhìn về phía Vưu hỏi.

-Ngươi có cần không?

Vưu sững sờ, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa kịp phản ứng. Thế nhưng dục vọng trong lòng lại bắt đầu sôi trào. Tham dục của Vưu vừa mới nổi lên, bị một sự tức giận từ trên người Thánh quét sạch.

-Nó là của ta.

Thánh nổi giận gầm thét, hắn thật sự nổi giận rồi. Hắn không nghĩ tới Kiệt dám làm trái ý của hắn. Kiệt đưa tay ra, Thiên Địa Dung Lô đang lặng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn. Ý tứ rất rõ ràng, ngươi muốn có nó, thì tự mình tới lấy đi. Trong khoảng thời gian ngắn, Thánh không biết phải làm như thế nào. Hắn ngưng trọng nhìn Kiệt, muốn xem thử Kiệt có khác biệt gì không? Nhưng hắn nhìn như thế nào, Kiệt vẫn là Kiệt, vẫn là cái tên bị hắn coi là phế vật.

-Bảo bối này, ta không muốn đưa cho ngươi. Nếu như ta không cho ngươi, ngươi có thể giết ta? Một lựa chọn thật khó khăn?

Kiệt chậm rãi nói.

-Không sai, ngươi trở nên thông minh từ lúc nào vậy?

Thánh cười lạnh nói.

-Ngươi vẫn nên tự mình tới lấy đi.

Kiệt đáp trả.

...

-Bây giờ tiểu tử kia đã chết, chúng ta có phải nên tìm đường tẩu thoát cho mình hay hay không?

Nữ Đế nhẹ giọng nói, Nam Vô Thánh Đế trong khoảng thời gian ngắn không nói gì được, hắn cảm giác đã đến lúc rời khỏi nơi này. Tất cả cố gắng của bọn họ đều tan thành mây khối, cái chết của tiểu quỷ kia, là một tổn thất lớn của Nhân tộc. Phong Khinh Tử cũng vô cùng bi phẫn, vẻ mặt già nua lại càng già nua thêm. Thế nhưng hắn biết, lấy tình huống bây giờ, hắn không có khả năng giết chết những tên Chí Cao kia. Tam Đại Chí Cao đã tụ tập, nếu muốn an toàn rời đi, cũng phải tiêu tốn một chút máu a.

-Thánh Đế, Nữ Đế, lát nữa các ngươi hãy theo ta phá vòng vây, chỉ có đến Thủ Hộ Chi Địa mới thật sự được an toàn.

Phong Khinh Tử liền truyền âm cho hai người.

-Ừm.

Thánh Đế và Nữ Đế nặng nề gật đầu. Tình huống hiện giờ, cũng chỉ có thể đi tới Thủ Hộ Chi Địa tránh một chút. Sau đó chờ đến thời cơ thích hợp, nghĩ biện pháp ly khai. Không làm như vậy, lấy thực lực của các Cổ Tộc Chí Cao, chỉ sợ bọn họ có chui đến chân trời góc biển, cũng sẽ bị đuổi theo. Thời khắc này, Lâm Phàm đã tiến nhập trạng thái ẩn thân, núp sau lưng Kiệt, chờ đối phương lại gần. Bất quá để Lâm Phàm có câm nín, Thánh có phải rất lười hay không. Tự thân vận động cũng không chết người mà.

-Tốt, ta tự mình tới lấy vậy.

Thánh tức giận nói, sau đó sải bước đi tới, trong nháy mắt, xuất hiện trước mặt Kiệt. Đôi mắt tràn ngập lửa giận nhìn chòng chọc Kiệt nói.

-Ta hi vọng ngươi nên thành thật một chút, bằng không hậu quả, ngươi tự minh bạch.

Nhìn Thiên Địa dung lô tay của Kiệt, Thánh cảm nhận được một cổ khí tức cổ xưa tản mát ra. Đây là bảo bối, tuyệt đối là bảo bối. Thánh chậm rãi đưa tay ra, nắm lấy Thiên Địa Dung Lô.

-Hả?

Lúc này, Thánh đột nhiên phát hiện, mình lại không nhất Thiên Địa Dung Lô lên nổi.

-Ngươi...

Sắc mặt Thánh giận dữ, tưởng Kiệt đang giở trò quỷ. Trong chớp mắt, Kiệt lộ vẻ tươi cười, đột nhiên đánh một chưởng về đầu của Thánh.

-Ngươi muốn chết.

Thánh liền phản ứng lại, chợt quát một tiếng. Lửa giận vô biên, hắn không nghĩ tới, tên phế vật này lại dám động thủ với hắn. Đám người Phong Khinh Tử đang chuẩn bị nghĩ biện pháp thoát đi, khi nhìn tình huống lúc này cũng vô cùng nghi hoặc. Chuyện gì thế này? Giữa các Chí Cao sao lại phát sinh xung đột? Thánh giơ tay lên, bắt được cổ của Kiệt, lúc này trong mắt hắn như ẩn chứa một ngọn núi lửa sắp phun trào.

-Ngươi có biết hay không, ngươi đây đang tìm cái chết. Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi hay sao?

Thánh giận dữ nói, muốn bóp chết Kiệt.

-Ha ha.

Kiệt không chút lo sợ, sắc mặt đột nhiên biên đổi, trở nên cực kỳ từ bi.

-A Di đà phật.

Nhưng chuyện bất ngờ liên tiếp xảy ra, để cho Thánh trong khoảng thời gian ngắn không thể phản ứng. Hắn tự hỏi không biết Kiệt có phải bị đau trứng hay không? Thời điểm Thánh đang suy nghĩ, một đạo hàn mang đột nhiên xuất hiện.

- Hủy Diệt Chi Cước.

Trong lúc một phần ngàn tỉ giây đó, Thánh liền phát hiện dị dạng. Pháp lực toàn thân đột nhiên sôi trào lên, chặn một cước kia lại.

-Không nghĩ tới ngươi lại phản ứng nhanh như vậy.

Lâm Phàm kinh hãi, không nghĩ tới Thánh có phản ứng quá nhanh. Bất quá, muốn nói phản ứng, khẳng định vẫn là Lâm Phàm nhanh hơn.

-Bắc Đẩu Bạo Vếu Quyền.

Hai tay Lâm Phàm nhanh như chớp giật, trong một ý nghĩ, đánh ra trăm nghìn quyền.

Ầm!

Ầm!

Thời khắc này, Lâm Phàm nổi đóa, Bắc Đẩu Bạo Vếu Quyền hoàn toàn bùng nổ.

Ầm ầm!

Trong khoảng thời gian cực ngắn, bộ ngực của Thánh nhanh chóng phát sinh biến hóa, lớn lên, lớn lên, sau đó nổ tung. Mấy lần nổ tung, khiến cả thiên địa trở nên tả tơi.

-Thành công.

Lâm Phàm không biết tình huống ra sao, nhưng hắn biết, Bắc Đẩu Bạo Vếu Quyền có uy lực vô thượng. Trong khoảng thời gian ngắn, Thánh, tuyệt đối bị phế bỏ.

- Đồ nhi ngoan của ta, ngươi không có chết?

Phong Khinh Tử nhìn thấy hắn, trong lòng đột nhiên vui vẻ. Liền xuất hiện bên người Lâm Phàm, vung tay nhéo má Lâm Phàm một cái.

-Ngoan đồ nhi, mau cùng vi sư chạy thôi.

Bây giờ là cơ hội tốt, không trốn thì rất uổng phí.

-Mẹ kiếp, thời cơ tốt như vậy còn không mau bổ thêm một đao.

Lâm Phàm hô to một tiếng, giờ khắc này là cơ hội hiếm có. Nếu như bỏ qua, sau này khó có lại cơ hội như vậy rồi.

-Kiệt, gia trì tăng cường cho ta, để ta đi giết hắn.

Lâm Phàm không có chút do dự, lập tức hướng về phía đũng quần của Thánh đá mạnh một cước.

-Hủy Diệt Chi Cước.

Song trọng công năng của Hủy Diệt Chi Cước, vào đúng lúc này lại bạo phát lần nữa.

-A!

Thánh đột nhiên kêu thảm một tiếng.

-A!

Kiệt chợt quát một tiếng, sau đó như bị Chiến Thần phụ thể. Khí tức liên tục tăng lên, tiến nhập trạng thái điên cuồng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.