Chương trước
Chương sau
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Người dịch: Tài

Biên: Kira123

Nguồn:

Trong hư không.

-Gà Con, đừng nói lão ca không chăm sóc ngươi, số đan dược ta vừa mới cướp được hồi nảy, đều cho ngươi nha.

Lâm Phàm lập tức trốn vào hư không, hướng về Long Sào Cự Long tộc. Vừa lúc nảy, hắn đã kiểm tra nhẫn trữ vật của Vạn Tôn Tổ Long, trong đó có không ít đan dược. Bất quá những đan dược này đối với Lâm Phàm không có bao nhiêu tác dụng. Coi như nuốt hết cũng không tăng được bao nhiêu kinh nghiệm a. Nhưng đối với Gà Con thì khác, đám đan dược kia đều là đồ tốt. Nó gật đầu say sưa ngon lành.

Kẽo kẹt, kẽo kẹt!

Gà Con nhàn nhã nằm, trước mặt của nó bày ra một đống đan dược, bây giờ nó cảm thấy vô cùng sảng khoái.

-Này Gà Con, từ sáng đến tối ngươi chỉ biết dùng đan dược thôi à. Đợi lát nữa đi tới Long Sào của Cự Long, nếu ngươi cảm giác được tên nào có liên hệ huyết mạch thâm hậu với ngươi, thì ngươi nhất định phải ôm chặt bắp đùi của hắn và phải tỏ ra vô cùng đáng thương, nghe chưa... ê ê ngươi có nghe không vậy?

Lúc này, Lâm Phàm rất nghiêm túc. Lần này có thể thành công hay không, còn phải dựa vào Gà Con. Tuy hắn rằng và Cự Long tộc có chút cừu hận, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ. Huống hồ, hắn cũng không giết cái tên Thập Thái Tử gì gì đó, chỉ là độ hóa hắn mà thôi.

-Ác ác a!

Gà Con gật đầu, kêu lên một tiếng. Sau đó lại tiếp tục hưởng dụng đan dược, mà ba đứa nhi tử biến thái của nó, cũng đang rất vui. Tắm trong Đan dược ngập đầu, thật sự quá thoải mái.

Lâm Phàm cảm giác, có một nguồn sức mạnh bên trong cơ thể của Gà Con đang trổi dạy, đó chính là đan dược của Vạn Tôn Tổ Long. Bất quá, điều khiến Lâm Phàm ngạc nhiên chính là, Gà Con cùng ba tên nhi tử biến thái của nó, thôn phệ nhiều đan dược như vậy, một chút dấu hiệu nổ tung cũng không có. Phảng phất như có thôn phệ bao nhiêu đan dược cũng không thành vấn đề.

-Gà Con, ngươi kiềm chế một chút đi, coi chừng phình bụng nổ tung đó nha.

Lâm Phàm nhắc nhở chúng.

Gà Con quay lại nhìn Lâm Phàm, trong đôi mắt gà tí hon của nó, Lâm Phàm cảm nhận được sự kì lạ, như muốn nói.

-Ta không cần ngươi quan tâm, ta đang ăn rất vui mà.

Lâm Phàm nổi giận, cmn, nuôi cho nó đủ lông đủ cánh rồi, giờ lại dám lên mặt mới mình. Nhưng đúng lúc Lâm Phàm đang chuẩn bị giáo huấn Gà Con, hắn đột nhiên cảm giác được có mấy cổ hơi thở đang nhanh chóng tới gần.

-What the f*, cô nàng Long Hậu kia dĩ nhiên quay lại tìm bản Đế. Bản Đế nên làm gì bây giờ? Không được, nhất định phải giả bộ thê thảm một chút. Nếu như nàng thấy bộ dạng thê thảm của mình, biết đâu tăng thêm một ít đồng tình.

-Gà Con, đừng ham ăn nữa. Nhanh cút về Động Thiên đi.

Lâm Phàm không để ý Gà Con có đồng ý hay không? Hắn trực tiếp

Ném bọn chúng vào Động Thiên. Sau đó hắn tự đánh mình vài cú, nôn ba lít máu tươi. Sau đó, vấy máu lên y phục, tiếp theo, hắn vận chuyển pháp lực, khiến da dẻ nứt toác.

Bạo loạn!

Lâm Phàm khống chế Thiên Địa Thần Đan, làm pháp lực hắn toàn bạo loạn lên. Tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung. Sau tất cả, Lâm Phàm đánh giá lại bản thân một tý, không khỏi gật đầu.

-Đại công cáo thành, mình bây giờ rất thê thảm nha. Ai nhìn cũng thương.

Lâm Phàm thoả mãn với kiệt tác của mình. Bất quá, vì tăng cường hiệu quả, nên hắn tiếp tục xé nát y phục. Nhìn qua giống như vừa trải qua một trận chiến rất điên cuồng.

Biểu diễn bắt đầu!

Lâm Phàm ngầm đếm ngược, sau đó, vẻ mặt nhàn nhã tự đắc, thay đổi trở nên vô cùng nhợt nhạt, thân thể loạng choạng, đi loạn trong hư không. Mỗi một lần đung đưa, Lâm Phàm đều phun ra một ngụm máu tươi.

...

-Thần Võ, hình như phía trước có người.

Long Tổ Chi Thần đã hạ lệnh, nên Hồng Hoang Tổ Long liền tuỳ tùng Thần Võ Long Hậu đi cứu viện. Khi có một bóng người lại gần, hắn đã phát hiện. Phía trước có một bóng người, loạng choạng bay tới, nhìn qua như bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã.

-Là hắn.

Thần Võ Long Hậu nhìn thấy bóng người kia, trong lòng lập tức run lên, không khỏi tăng nhanh tốc độ.

Lâm Phàm chống đỡ thân thể phá toái của mình. Nhìn thấy phía trước có bóng người, nhất thời thê thảm kêu lên một tiếng, thân thể run lên, lảo đảo rớt xuống.

Thần Võ Long Hậu thấy cảnh này, trong lòng quýnh lên, không khỏi tăng nhanh tốc độ thêm lần nửa. Lập tức hóa thành một đạo cầu vòng, tóm được Lâm Phàm.

-Cái Mùi này, thơm quá!

Lúc này, Lâm Phàm đang được Thần Võ Long Hậu ôm trong ngực, hắn có cảm giác vô cùng khó xử.

-Thân là nam nhân đỉnh thiên lập địa, sao có thể bị một người phụ nữ ôm vào trong ngực được.

Bất quá ngẫm lại, đây là đang diễn trò, cứ để mỹ nhân ôm một chút có sao đâu. Cảm giác như có người ôm mình, Lâm Phàm chật vật mở hai mắt, hai con ngươi vô thần, đột nhiên lập loè một tia tinh quang, cố gắng mở miệng nói.

-Là ngươi…

Âm thanh của Lâm Phàm rất nhỏ, nhưng người ta vẫn cảm thấy được ý tứ bao hàm trong đó, có chút vui mừng, cũng có chút nới lỏng.

Phốc!

Lâm Phàm hơi chuyển đầu, lập tức phun ra một ngụm máu tươi trên ngực Thần Võ Long Hậu, tô đỏ cả đôi bạch ngọc trắng như tuyết trước ngực nàng. Sau khi phun ra ngụm máu tươi cuối cùng, Lâm Phàm giả bộ ngất đi.

-Ngươi làm sao vậy?

Thần Võ Long Hậu nhìn thấy khí tức hỗn loạn của Lâm Phàm, pháp lực trong cơ thể thì giống như một con cự thú đang muốn phá thể bay ra, rưng rưng hỏi.

-Để ta tới xem một chút.

Hồng Hoang Tổ Long bước lên trước, nắm lấy cánh tay Lâm Phàm, truyền thần niệm vào cơ thể Lâm Phàm. Một lúc sau, lông mày của hắn cũng hơi nhíu lại.

-Tổ Long, hắn bị sao vậy?

Long Hậu nhìn qua có vẻ trấn định, nhưng trong con ngươi lại lộ vẻ lo âu. Rõ ràng hắn là kẻ thù của nàng, nhưng nàng lại có cảm giác trong lòng bị thứ gì đó nhẹ nhàng kích thích, cảm giác này kỳ diệu dị thường.

-Rất nghiêm trọng, pháp lực trong cơ thể hắn đang trong trạng thái cuồng bạo, Thiên Địa Thần Đan đang từ từ vỡ tan, tình huống rất không ổn.

Hồng Hoang Tổ Long nói.

-Kính xin Tổ Long ra tay cứu hắn, tên Nhân tộc này là ân nhân của ta, Thần Võ ta không muốn thiếu ân tình của Nhân tộc.

Thần Võ Long Hậu khẩn cấp nói, tùy ý tìm một lý do.

Hồng Hoang Tổ Long nhìn Long Hậu, lắc lắc đầu, chậm rãi nói.

-Trong cơ thể của hắn có một đạo khí tức của Vạn Tôn Tổ Long, coi như là ta cũng thanh trừ không được. E rằng cần Long Tổ Chi Thần ra tay mới có thể thanh trừ đạo khí tức kia. Đồng thời, Thiên Địa Thần Đan sắp phá toái kia cũng khó tu bổ lại được.

Lông mày Long Hậu ngưng lại, lập tức bay về Long Sào Cự Long tộc.

Lâm Phàm đang nằm trong l-ng ngực Thần Võ Long Hậu, khi nghe bọn họ đối thoại, trái tim đập thình thịch. Bây giờ, hắn cảm giác mình bị hố rồi, mục đích lần biểu diễn này, chủ yếu kiếm thêm một chút hảo cảm của Cự Long tộc, hắn chưa từng nghĩ sâu xa như thế. Mà lúc này, hắn mới nhớ một chuyện quan trọng.

- Mình soái cmn ca như vậy, mị lực hơn người, hơn nữa, vừa biểu diễn màn kịch đau thương, để cô nàng kia lộ ra chân tình rồi. Thần Võ Long Hậu mặc dù là tuyệt thế cường giả của Cự Long tộc, sát phạt dứt khoát, nhưng trong chuyện tình cảm lại giống như cô gái mới lớn, không lẽ ca vừa mới ra chiêu đã ôm được trái tim mỹ nhân?

-Chuyện này... Này…

-Không nhất định, mình cả nghĩ quá rồi. Sớm biết như vậy, đã không cần làm quá như thế, thật hố quá hố mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.