Người dịch: Sunshine
Biên:Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lâm Phàm nhìn Hỗn Thế Ma Vương lừng lẫy nổi danh đang ôm chặt chân mình khóc rống, việc này nếu để người khác nhìn thấy, chắc chắn sợ đến mức rớt cằm.
- Tiểu Minh a, đừng khóc.
Lâm Phàm nhẹ nhàng vỗ đầu hắn an ủi.
- Không, bá bá người không cần an ủi ta, Tiểu Minh hiện tại rất muốn khóc.
Trong lòng Vương Tiểu Minh oan ức, nhiều năm qua, thật sự quá đau khổ.
- Không phải, ngươi muốn khóc cũng không cần ôm chân bá bá, nước mũi đều lau hết lên quần áo ta rồi.
Lâm Phàm chê bai nói.
Vương Tiểu Minh ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, chớp chớp đôi mắt to, bi ai nói.
- Bá bá, trong lòng Tiểu Minh rất đau khổ a.
Vương Tiểu Minh khổ sở nói.
- Ngươi khổ cái gì? Trăm năm qua, ngươi không phải hết sức tiêu sái sao, một đám thiên kiêu bị ngươi bắt nạt, còn câu em gái của lão Vương sát vách, hài tử cũng là của ngươi, ngươi nói ngươi khổ cái gì?
Lâm Phàm nghe Vương Tiểu Minh kể khổ, cũng có chút bất đắc dĩ, tên này vô sỉ quá, ông tướng này coi đám thiên kiêu như lũ khỉ để chơi đùa, một lần đùa nghịch đến một trăm năm.
Hơn nữa, còn đùa bỡn vạn người, trong quá trình này không cần nói nhiều.
Đặc biệt là một vài nữ nhân thiên kiêu kia, nếu Vương Tiểu Minh không chiếm tiện nghi của họ, đánh chết Lâm Phàm cũng không tin.
Vương Tiểu Minh vừa nghe, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-he-thong/1954520/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.