Dịch & biên: †Ares†
oOo
Giờ khắc này Lâm Phàm giống như ma nhập, không ngừng kiếm gạch mà ném vào trong lò lửa, một viên nối tiếp một viên.
Ngoại trừ tăng thêm exp, hắn rèn ra được không phải là gạch vỡ thì cũng là bùn đen.
Chức nghiệp phụ Tượng Sư đã lên cấp 4, thế nhưng vẫn chỉ rèn ra một đống đồ bỏ đi, Lâm Phàm cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Chẳng lẽ chức nghiệp phụ của mình chỉ chuyên để rèn ra phế liệu?
Thậm chí cả phế liệu cũng còn chưa đạt.
Lâm Phàm thở hổn hển nhìn đống rác trước mặt, đầu muốn hỏng mất.
- Bổn đại gia không phục a....
Lâm Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, lại điên cuồng tống chỗ phế phẩm trở lại lò lửa.
"Đinh, tài liệu hư hao biến mất."
"Đinh, tài liệu hư hao biến mất."
- Tại sao có thể như vậy?
Lâm Phàm bất lực nhìn không gian trống không trước mắt. Phòng của hắn vốn có một khoảng sân ở ngoài với ba mặt là tường bao, thế nhưng giờ tường không còn sót lại chút gì, liếc một cái nhìn vào tận giữa nhà.
Mà ngoại trừ thăng cấp Tượng Sư lên cấp 4 thì nửa món đồ hữu dụng cũng chưa rèn ra.
Giờ khắc này Lâm Phàm bắt đầu hoài nghi nhân sinh, hoài nghi trình độ rèn của mình.
Không khoa học, thật sự là không khoa học.
Ở thế giới cũ, bất kể là thế nào, bản thân hắn rất ưa thích, cũng rất có năng khiếu với việc rèn đúc.
Thế nhưng sao tới nơi này thì cả một con dao cùn cũng không tạo được.
Khổ cực cả ngày, sắc trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-he-thong/108527/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.