Chương trước
Chương sau
Ngay tại cái kia người đang dần dần quay lưng lại, Vô Thường Hy cũng sắp chứng kiến được đối phương diện mạo lúc, một hồi nhột ở mũi khiến hắn không nhịn được đánh cái hắt xì, mà cái này một cái liền khiến hắn từ trong mộng tỉnh lại.
Dần dần mở mắt, đập vào mắt của hắn là một cái tuyệt sắc nữ nhân, đang dùng mềm mại mái tóc chọc chọc mũi hắn, nhưng đợi khi phản ứng được đối phương thân phận lúc, Vô Thường Hy cả người liền bật dậy, lấy tốc độ nhanh chóng lui lại góc tường, một mặt khó có thể tin
“Cmn”
Đương nhiên, một câu duyên dáng nhả rãnh cũng từ miệng hắn thốt ra
“Ngươi…ngươi là cái nào yêu tinh, mau đem Nguyệt ca cho ta phun ra”
Nhìn trước mặt quen thuộc mà lại xa lạ nữ nhân, Vô Thường Hy cảm giác mình hẳn là chưa tỉnh ngủ, nếu không một màn trước mặt sao có thể xảy ra.
Trước mắt của hắn là Tô Hoàng Nguyệt không sai, nhưng mà đối phương lúc này rất khác so với mọi hôm, mọi hôm, Nguyệt ca chưa bao giờ trang điểm hay là đeo trang sức, nhưng hôm nay, Tô Hoàng Nguyệt hóa nhẹ đạm trang, kết hợp tinh xảo đồ trang sức khiến cho nàng giống như một vị tiên nữ hạ phàm trần, cảm giác trân thật mười phần, đặc biệt đối phương cái kia nốt ruồi càng tô điểm thêm cái này vẻ đẹp.
Không chỉ vậy, trên thân nàng còn mặc lấy hắc sắc váy ngắn để lộ ra trắng dài hai cặp đùi đẹp, cộng thêm trên tinh xảo cổ chân đạo kia vòng đeo chân khiến Tô Hoàng Nguyệt xinh xắn bàn chân có một loại hấp dẫn chí mạng khiến Vô Thường Hy không nhịn được hoảng hốt trong chốc lát
Thấy Vô Thường Hy cái dạng này, Tô Hoàng Nguyệt có chút đắc ý, quả nhiên Dao di bảo nàng mặc như vậy thật sự có hiệu quả, hơn nữa nhìn đối phương thất thần, nàng liền vui vẻ không thôi, đưa chân đá đá đối phương, Tô Hoàng Nguyệt vui vẻ nói
“Đi, đừng ở đó nói linh tinh, mau dậy vệ sinh buổi sáng sau đó còn xuống dùng bữa sáng a, Dao di và Nhạc thúc đang chờ ngươi đâu”
Bị đối phương cái kia tinh xảo, đáng yêu bàn chân đá, không hiểu sao Vô Thường Hy cả người cảm giác có chút tê tê, không nhịn được hắn liền nuốt ngụm nước bọt run giọng nhìn Tô Hoàng Nguyệt
“Nguyệt ca, có phải hay không ngươi bị bắt cóc, nếu đúng nháy mắt một cái”
“Đi con mẹ nó chứ ở đó mà bắt cóc, mau đi vệ sinh buổi sáng, nếu không xuống muộn không còn đồ ăn đừng có ý kiến”
Nói xong, nàng liền quay người ra khỏi phòng mặc kệ gia hỏa này, chỉ để lại cho hắn một cái xinh đẹp bóng lưng.
Sau khi ăn sáng xong, cả nhà đang ngồi trong phòng khách sử dụng điểm tâm, chỉ có Tô Hoàng Nguyệt tại phòng bếp rửa bát, đây là nàng tranh mãi mới được Dao di cho làm, nếu không lại phải ăn không ngồi rồi.
Ngồi xuống lão cha lão mẹ ở giữa, Vô Thường Hy vẫn một mặt trầm tư, tay vuốt cằm
“Có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề!”
Nghe hắn ở đó lẩm bẩm, Vân Tử Dao liền hiếu kỳ hỏi
“Là cái gì có vấn đề?”
Thấy lão mẹ hỏi vậy, Vô Thường Hy liền quay ra nhìn đối phương một mắt, tiếp đó giống như nghĩ ra cái gì một dạng, ánh mắt liền sáng lên
“Lão mẹ, Nguyệt ca biến đổi có phải hay không ngươi chủ mưu?”
“Cái gì? Biến đổi cái gì”
“Chính là….”
Tại bên tai nàng nhỏ giọng nói ra hôm nay sự tình sau đó, Vô Thường Hy còn ngó ngó vào phòng bếp, thấy Tô Hoàng Nguyệt không chú ý mới yên tâm, tiếp đó dùng hoài nghi ánh mắt nhìn mình lão mẹ
Tưởng việc gì to tát Vân Tử Dao khi nghe được tiểu tử này mà nói, nàng liền vô cùng im lặng
“Không sai, là ta bảo nàng như thế ăn mặc”
Nghe vậy, Vô Thường Hy liền hít xâu một hơi, một mặt dõng dạc nhìn mình lão mẹ
“Mẹ, ta đề nghị ngươi không được tước quyền tự do ăn mặc của Nguyệt ca, người ta tới nhà mình làm khách ngươi cũng không thể như thế a”
Vân Tử Dao: “….”
“Cũng không phải ta bắt nàng như vậy ăn mặc, là nàng tự nguyện tìm tới ta, nhờ ta giúp nàng ăn mặc như vậy a”
“Không thể nào, như vậy chẳng giống Nguyệt ca một chút nào, lại còn cả đeo vòng chân, trang sức, trang điểm, như cái tiểu cô nương một dạng”
Nghe hai mẹ con đối thoại, một bên Vô Thuần Nhạc cũng không nhịn được chen mồm vào
“Vốn dĩ tiểu Nguyệt là cái tiểu cô nương a, ngươi tiểu tử này suy nghĩ linh tinh gì đâu”
“Đừng để ý cái này tiểu tiết, ta….”
Nhưng chưa đợi hắn nói xong, không nhịn được Vân Tử Dao và Vô Thuần Nhạc hai người đã không còn kiên nhẫn nghe hắn nói linh tinh, tiếp đó liền hỗn hợp đánh kép khiến Vô Thường Hy một hồi kêu thảm thiết.
Cũng may lúc này Vô Thuần Nhạc điện thoại liền vang lên, nếu không sợ là Vô Thường Hy còn phải chịu giày vò một lúc nữa
Nhìn xem người gọi đến, Vô Thuần Nhạc liền mỉm cười bật chế độ gọi video, rất nhanh Ngô Hân khuôn mặt cùng với một cái trung niên nam tử liền đập vào mấy người tầm mắt
“Tô thúc hảo a, lâu rồi không gặp ngươi vẫn như vậy soái”
Thấy trong điện thoại cái kia nam tử, Vô Thường Hy liền chủ động chào hỏi.
Người này chính là Tô Hoàng Nguyệt lão cha, Tô Trường Thanh, một cái khoa học gia, cũng là bạn học cấp 3 của Vô Thuần Nhạc
Bên kia đầu điện thoại Tô Trường Thanh thấy Vô Thường Hy chủ động chào hỏi hắn liền sang sảng cười đáp lại
“Ha hả, ngươi tiểu tử này cũng không cần khách khí như vậy, làm như ta còn không biết ngươi một dạng, lại có việc gì muốn nhờ ta a”
“Hắc hắc, quả nhiên là ta Tô thúc, rất hiểu ta a”
“Đương nhiên, ta sợ là so ngươi lão cha còn hiểu ngươi”
Vô Thuần Nhạc: “….”
“Ha hả, không nói tới chuyện này, tiểu tử ngươi phát sinh trên người sự tình quả thật bất khả tư nghị, nếu không phải tự mắt chứng kiến ta còn không tin đấy là một cái người có thể làm ra, lão cha ngươi không có gì bản lĩnh, được cái sinh ra một cái tốt nhi tử a”
Vô Thuần Nhạc: “…”
“Đi, ngươi cái này lão mọt sách cũng đừng ở đó nói xấu ta, so về sự nghiệp ngươi cho ta sách dép cũng không được”
Không nhịn được nữa, Vô Thuần Nhạc rốt cuộc vẫn phải mở miệng, mẹ nó gia hỏa này đã già mà vẫn thích đấu võ mồm với hắn, về phương diện này hắn Vô Thuần Nhạc còn chưa phục qua ai
Thấy hai người lại chuẩn bị đấu võ mồm, Ngô Hân liền nhanh chóng đứng ra đổi chủ đề, nếu không tý nữa đấu võ mồm tới kình lại quên hết mục đích chủ yếu hôm nay a
“Được rồi, hai cái đại nam nhân còn đấu võ mồm có biết xấu hổ hay không, đi qua một bên để lão nương cùng Dao tỷ nói chuyện”
Nói nói, Ngô Hân liền hung hãn đạp Tô Trường Thanh qua một bên, tiếp đó chiếm lấy điện thoại quyền sở hữu
Chứng kiến cái này bạo lực một màn, Vô Thuần Nhạc liền yên tĩnh, hắn cũng rất sợ mình lão bà tới hứng thú cho mình một cước, đừng nhìn Vô Thường Hy lão mẹ hiền thục dịu dàng mà cho rằng nàng yếu đuối, xuất thân quân đội thế gia Vân Tử Dao cũng biết một chút cách đấu, đối phó với Vô Thuần Nhạc cái này lão trung niên quả thật không hề tốn sức
Bên kia, đứng dậy chỉnh lý lại mắt kính Tô Trường Thanh cũng vô cùng im lặng, tiếp đó liền nhìn phía Vô Thuần Nhạc
Trong lúc nhất thời, cả hai đều từ trong mắt đối phương thấy bất đắc dĩ cùng ưu thương
Thấy thế, Vô Thường Hy liền không ngừng cười lạnh
“Hừ hừ, hai cái sợ vợ lão đầu”
Nếu để hai người biết tiểu tử này ý nghĩ, chắc chắn tức điên a
Nhìn một vòng không thấy nhà mình khuê nữ, Ngô Hân liền hiếu kỳ hỏi
“Dao tỷ, nhà ta A Nguyệt đâu rồi a”
“Đứa nhỏ này sao, nó vẫn đang trong bếp rửa bắt a, thật là một cái lễ phép hài tử”
Một bên Ngô Hân cũng rất vui vẻ gật đầu, quả nhiên, tới nhà chồng tương lai một cái, mình cái này khuê nữ đã nữ tính hơn rất nhiều, như vậy còn lo không bắt được tiểu Hy gia hỏa này a
Nghĩ tới đây, Ngô Hân liền vui vẻ cười, nhưng chưa đợi nàng vui vẻ bao lâu, Vô Thường Hy một câu nói xuýt chút nữa làm nàng không nhịn được đánh rớt điện thoại.
“Ngô di, ta cáo trạng, ta cáo trạng ta lão mẹ bức bách Nguyệt ca mặc váy, trang điểm, đeo trang sức như một cái tiểu nữ sinh một dạng, không có chút nào menly, quả thật không giống mọi hôm”
Đám Người: “…”
“Ngươi đứa nhỏ cũng đừng coi nhà ta khuê nữ là ca môn”
Nghe Ngô Hân nói vậy, Vô Thường Hy có chút khó sử gãi gãi đầu
“Điều kiện này có chút khó a”
“Nếu thấy khó để Tô thúc giúp ngươi, đến bên ta chỗ này, cho ta nghiên cứu nghiên cứu ngươi một hồi đảm bảo mọi chuyện rất đơn giản”
Vô Thường Hy: “….”
Nhìn Tô Trường Thanh cái kia không có hảo ý ánh mắt, hắn liền túng, tiếp đó liền như một làn khói chạy mất tăm, chỉ để lại một đám người nhìn nhau cười.
Mà từ trong nhà bếp đi ra Tô Hoàng Nguyệt sau khi cùng mình cha mẹ nói chuyện một hồi nàng liền đuổi theo đầu gỗ gia hỏa này ra bên ngoài, bởi vì bị mình lão cha khen “Khuê nữ nhà ta rất đẹp” khiến nàng có chút ngượng ngùng
Cùng lúc đó, Vô Thuần Nhạc cũng không duy trì điện thoại rất lâu, nói chuyện thêm một hồi cũng đều cúp máy, sau đó cùng mình lão bà ra ngoài, đến công ty một chuyến
Lúc này, trong biệt thự chỉ còn lại Vô Thường Hy và Tô Hoàng Nguyệt hai người, và Tô Hoàng Nguyệt cũng bắt đầu kế hoạch luyện tập giúp Vô Thường Hy có thể chưởng khống được sức mạnh của mình.
Nàng dùng thật nhiều cọc gỗ và nệm tay để cho Vô Thường Hy tấn công và nắm lấy, chỉ cần dùng lực quá mức bóp vỡ nệm tay hay đánh tan cọc gỗ thì sẽ bất ngờ phụt ra một cột nước dội cho gia hỏa này ướt sũng, mà ngược lại, chỉ cần không dùng lực, hắn cũng sẽ bị phụt nước.
Cả buổi sáng đi xuống, Vô Thường Hy đã ướt thấu thấu, nhìn như từ trong hồ đi ra một dạng, cái này khiến Tô Hoàng Nguyệt không nhịn được phát ra duyên dáng tiếng cười.
Thấy nha đầu này lại dám chế nhạo mình, Vô Thường Hy liền cười lạnh, sau đó bắt đầu ấp ủ mưu kế.
Nhân lúc nàng không chú ý, hắn liền không nhịn được kinh hô biểu thị thành công đánh ra tiêu chuẩn lực đạo khiến cho Tô Hoàng Nguyệt hiếu kỳ tới gần, nhưng nàng tới gần lúc liền thấy gia hỏa này còn chưa chạm vào cột gỗ.
Biết mình bị lừa, Tô Hoàng Nguyệt liền ý thức được không ổn, nhưng chưa đợi nàng phản ứng lại, Vô Thường Hy liền gõ nhẹ cộc gỗ khiến nó vỡ tan, từng cột nước cũng phun ra, nhưng lần này cả 2 đều dính, ướt cái thấu.
Kế hoạch thành công một khắc này, Vô Thường Hy liền đắc ý cười to, còn Tô Hoàng Nguyệt liền tức giận không thôi, sau đó đuổi theo gia hỏa này khắp nơi chạy.
Trong trang viên liền vang lên cả hai vui vẻ tiếng cười,
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.