Ánh mắt hắn dần trở lên mơ hồ, âm thanh xung quanh cũng đang dần nhỏ lại, ý thức của hắn cũng đang dần dần dập tắt, lúc này hắn cảm nhận được sinh cơ của mình đang dần trôi đi một cách nhanh chóng, không chỉ thế hắn còn cảm nhận được toàn thân đau đớn như muốn nứt ra một dạng, xương cốt cũng đã vỡ vụn, từng dòng huyết dịch chảy xuống chảy vào môi hắn, mắt hắn khiến ánh mắt mơ hồ càng thêm mơ hồ, dù vậy nhưng tâm của hắn lại vô cùng bình tĩnh không có một tia ba động, nếu có cũng chỉ có sự giải thoát và thanh thản còn kèm theo một ít tự hào cảm.
Hắn biết rõ mình sắp phải chết, vậy tại sao hắn lại bình tĩnh như vậy đây? Muốn biết phải kể đến cuộc đời hắn.
Hắn tên là Vô Thường Hy, Vô trong vô cảm, Thường trong bình thường, Hy trong hy vọng, nói đến cái tên này không biết tại sao lại đi theo hắn 20 năm cuộc đời nhưng mà cũng khá hợp với hắn đâu. Hắn từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, không một thân nhân, không một người bầu bạn chỉ có một mình tồn tại trong cái xã hội này, ngoài ra do từ nhỏ không hiểu sao hắn đã sở hữu giống tuyết trắng đồng dạng mái tóc cùng với huyết sắc hai con ngươi khiến cho từ nhỏ hắn đã bị người xung quanh xa lánh, không những thế có người còn coi hắn là tai tinh, là điều chẳng lành, cộng thêm hắn cái này coi như là tự kỷ đồng dạng tính cách khiến hắn dù cho đã học gần hết đại học vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-dai-nang-khac-thuong-nhan-sinh/1024880/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.