- Hừ! Chớ có nhiều lời! Vân Mỗ từng có một chút kính nể Long gia các người. Nhưng không ngờ lại chỉ là một lũ súc sinh. Lại còn dám tự huênh hoang cho mình là Đế Vương Hoàng Thất. Thật là không biết xấu hổ!
Vân Đỉnh Thiên, tuy rằng thân là Võ Đế đỉnh phong, tu vi có vẻ thấp hơn lão giả Võ Thánh, nhưng hắn lại không sợ chút nào. Nam tử hán đại trượng phu, cho dù đầu rơi máu chảy, 18 năm sau lão tử lại là hảo hán!
- Tiểu tử áo xanh này mạnh miệng lắm. Để rồi xem lát nữa ngươi có mạnh miệng được như vậy nữa không?
- Lắm lời quá! Xem chiêu! Nộ Long Cước!
Vân Đỉnh Thiên lại một cước tung ra. Tiếng gió rít gào bay về phía lão già không có vũ khí. Chỉ thấy lão cười lạnh, lòng bàn tay vẽ ra một cái vòng tròn, liền tạo thành một bức từng vô hình chắn trước mặt.
Phanh!!
Cước bộ va chạm vào bức tường vô hình, tạo ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, không gian chợt vặn vẹo. Vân Đỉnh Thiên sắc mặt chợt biến.
- Không ổn!
Hắn vội thu hồi cước pháp, nhanh chóng lùi lại vài chục bước. Trong không gian bỗng hiện ra một bàn tay, sau đó uy áp khổng lồ ập đến khiến cho người ta khó thở. Vân Đỉnh Thiên thấy bàn tay kia đang chụp tới mình, liền thi triển tuyệt kỹ:
Sư tử Hống!
Graooo!!!!!!
Vận dụng toàn bộ đấu khí, Vân Đỉnh Thiên hít hơi lớn vào buồng phổi sau đó đẩy ra bằng một tiếng thét dữ dội. Âm thanh cực đại phát ra khiến không gian cũng bị méo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/917025/chuong-250.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.