Khỏi phải nói hệ thống vui mừng biết bao nhiêu khi Lăng Huyền Phong còn sống. Đêm hôm đó, hắn không ngủ được chỉ vì ai đó liên tục hò hét trong đầu:
- Ngươi.... Ngươi... thực sự xuống âm phủ? Cảm giác như thế nào? Quang cảnh ra làm sao? Ngươi có gặp ai không? Ngươi có cầm theo cái gì không?.....
Hàng tá câu hỏi đập vào mặt khiến Lăng tam thiếu choáng váng. Đây là lần đầu tiên hắn thấy được một bộ mặt của hệ thống: lắm mồm và lắm chuyện.
- Ầy... chuyện là thế này... blah blah blah....
Hắn dành cả một buổi đêm để kể hết một mạch những gì mà hắn đã trải qua. Hệ thống trong quá trình đó thì ở trong thức hải của Lăng Huyền Phong biến ra một tảng đá xong nhảy lên đó ngồi trầm tư suy nghĩ.
- Hừm hừm... như vậy có nghĩa là bọn họ đã bật mí cho chú em biết trước một số chuyện. Quả thực nếu như tu vi đến được mức đó, với công pháp phù hợp thì chú em có thể chưởng quản âm dương, mặc kệ dương gian hay âm tào địa phủ thì chú em vẫn có thể đi dạo qua lại như dẫm đất bằng vậy.
- Vậy làm thế nào để đạt được cái đó?
- Còn xa lắm! Ít nhất trước khi chú lên Võ Thánh thì anh không thể nói cho chú biết được.
Lăng Huyền Phong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
- À đúng rồi. Lúc Văn lão đầu biến mất, anh có lần theo được tung tích của lão không?
Hệ thống lắc lắc đầu:
- Văn lão đầu sau khi bắt hai nữ nhân kia thì đã chui vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916995/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.