Toàn trường một mảnh im ắng đến rợn người.
Một thiếu niên, chưa tới 20 tuổi, trước đây được xem là phế nhân, là nhị thế tổ ăn chơi đàng điếm. Nhưng hôm nay thì sao? Phế nhân có thể dễ dàng giết chết một Võ Tông sao? Còn chưa nói tới thanh bảo kiếm kia nữa... Tất cả đều là một khoảng không im lặng. Trên đài cao, khỏi phải nói tâm trạng lúc này của Kim Tiểu Uyên như thế nào. Nam nhân kia... không phải là hình mẫu mà ta vẫn luôn mơ tưởng sao? Vậy mà... chỉ vì ánh mắt thiển cận, ta đã đánh mất hắn... Nàng sắc mặc trắng bệch, chỉ biết cúi đầu, hai hàng nhiệt lệ tuôn rơi, khóc trong hối hận. Kim Chính Phong lúc này chỉ muốn tặng cho mình mấy cái bạt tai thật mạnh. Đó chính là con rể "hụt" của hắn a! Tại sao mình lại có thể ngu ngốc đến mức này?
Phía Vu gia, Vu Thiên Tuyết thì vui cười hớn hở. Bao nhiêu bực dọc vì cãi nhau với Hà Thần Quang bỗng chốc tan biến hết. Vốn nàng muốn chạy xuống với hắn, nhưng ngại đông người nên cuối cùng vẫn không dám. Về phần các đại thế gia còn lại, trừ Lăng gia, Độc Cô gia, Vu gia, thì ai ai cũng nhìn thanh bảo kiếm trong tay Lăng Huyền Phong, ánh mắt thèm muốn là không thể che giấu nổi. Ai ai cũng muốn thanh bảo kiếm đó, nhưng có Hoàng Đế cùng các đại thế gia đỉnh cấp ở đây, không ai muốn đi ra để ăn đánh.
- An nhị thiếu! Giao ước giữa chúng ta, đã đến lúc phải tính toán một chút rồi.
Lăng Huyền Phong nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916980/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.