- Uy! Ngươi chờ đã!
Thấy Lăng Hiếu Kiệt bỏ chạy như gặp quỷ, Hồng y nữ tử vội vã đuổi theo. Nàng cực kỳ tò mò về thân phận của kiếm khách kia. Vừa rồi hắn ra kiếm chiêu vô cùng quái dị, cho dù với sở học của nàng bao nhiêu năm nay, cũng không biết là của trường phái nào.
- Ế! Tứ đệ! Ngươi làm sao như gặp quỷ thế kia? - Lăng Huyền Phong cười như không cười nhìn đệ đệ hắn. Tiểu tử này, thế mà cũng biết xấu hổ trước mặt nữ nhân, phải trêu ngươi một chút mới được.
- Hả? Ách! Không có gì, không có gì, chẳng qua đệ không cẩn thận vấp phải hòn đá.
- Gì cơ? Không thể nào? Lăng Tứ thiếu ngươi thần công cái thế thiên hạ đệ nh..... Ặc! Thiên hạ đệ nhị cơ mà? Sao lại có thể vấp phải hòn đá?
Lăng Huyền Phong sắc mặt càng phô trương, làm cho Lăng Hiếu Kiệt mặt đỏ như quả táo.
- Í! Sao tứ thiếu gia lại mặt đỏ như thế kia nhỉ? - Tiểu long nư tủm tỉm cười, hình như nàng đã nhìn ra được cái gì đó.
- Làm gì có! Chẳng qua vừa nãy vận công hơi quá mức, hưng phấn quá nên đỏ mặt thôi! - Lăng Hiếu Kiệt chống chế.
- Ồ ồ! Thì ra là thế - Tiểu long nữ híp mắt cười, cố ý kéo dài giọng ra.
- Nha đầu ngươi...!! - Lăng Hiếu Kiệt không nói được gì.
Lăng Huyền Phong thấy vậy cũng bật cười vui vẻ. Chỉ có mỗi Dương Quá là không hiểu gì, bèn hỏi:
- Tam thiếu gia! Tứ thiếu gia sao vậy? Sao mọi người lại cười?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916903/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.