Thời gian thấm thoắt trôi, rốt cục, lại thêm 4 ngày nữa qua đi, hành trình đi đến Đế Đô còn ít nhất 10 ngày. Trên đường, Lăng Huyền Phong vẫn liên tục giám sát quá trình rèn luyện của 3 người còn lại. Ngoại trừ tiểu Long nữ còn tốt, 2 nam nhân là Lăng Hiếu Kiệt và Dương Quá thì khổ không thể tả. Lăng Hiếu Kiệt ngày ngày khi luyện kiếm xong, đều phải tìm một khúc sông hoặc suối, ngồi xuống mà tẩy rửa kiếm, một hoặc hai khắc thì không sao, nhưng lại bắt hắn ngồi suốt gần 3 canh giờ chỉ để rửa kiếm, làm cho hắn trong lòng vô cùng ngứa ngáy khó chịu, muốn đứng lên nói không làm nữa, nhưng sợ uy của tam ca nên đành phải ngồi xuống cần mẫn tẩy kiếm. Về phần Dương Quá, thiếu gia bắt hắn đi bắt chim sẻ, nhưng bắt buộc phải còn sống. Hắn lóng nga lóng ngóng, mãi mới bắt được 2 con, nhưng không ngờ trong lúc sơ ý, không cẩn thận bóp chết chúng, làm thiếu gia nổi giận, bắt hắn đào mộ xong chôn 2 con chim đó một cách tử tế, sau rồi lại phải khấn vái xin lỗi đàng hoàng.
Lăng Huyền Phong nhìn 2 người không khỏi lắc đầu. Lăng Hiếu Kiệt trời sinh tính tình ganh đua hiếu thắng, lại vô cùng hấp tấp, dễ nổi nóng. Bắt hắn mỗi ngày ngồi bên bờ suối, một phần là để trui rèn tính tỉ mỉ, kiên nhẫn, một mặt khác, âm thanh nước chảy sẽ rèn luyện cho hắn tâm tình bình lặng, tập trung. Còn về phần tiểu tử Dương Quá kia, theo hắn từ hồi nhỏ, tính tình ra sao, hắn đều biết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916897/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.