- Huyền Phong! Huyền Phong! Huynh có sao không??!!
Tô Mị lo lắng chạy vội tới chỗ Lăng Huyền Phong, vội vàng lấy bàn tay nhỏ vuốt ve khuôn mặt hắn.
- Ta không sao, chỉ có chút thoát lực mà thôi.
Lăng tam thiếu hưởng thụ ôn nhu, thở hổn hển nói.
- Huynh làm ta sợ chết khiếp đi được, may mà lúc nãy hắn ném trượt, suýt chút nữa ta tưởng huynh chết rồi đó!
Lăng Huyền Phong cười khổ:
- Nào có phải ném trượt gì đâu, ta phải cố gắng lắm mới không bị nó đánh trúng a!
- Thôi được rồi, bây giờ thì tốt rồi, Lang Vương đã chết, hiện tại chúng ta có thể thở phào nhẹ nhõm rồi! - Tô Mị cao hứng nói.
Long Cửu Thiên thấy Xích Luyện Động Chủ đã chết, tâm tình có chút phức tạp. Vốn hắn không trông mong gì về việc giết được Lang Vương, nhưng không ngờ chỉ bằng tên thanh niên trẻ tuổi kia mà Lang Vương mất mạng. Đại thù đã báo, nhưng bây giờ trong lòng hắn cảm thấy trống rỗng, không biết phải làm sao.
- Phụ thân! Phụ thân! Người tỉnh lại đi! Phụ thân! Người đừng dọa Yên Nhi mà! Hu hu hu!
Bỗng dưng mọi người nghe thấy một tiếng khóc lóc thảm thiết thì giật mình. Đó chính là tiếng khóc của Hứa Hàm Yên, không lẽ Hứa phụ đã...?
Lăng Huyền Phong trầm giọng nói:
- Nhanh! Mau đến đó xem sao!
Những người khác gật đầu, đều nhanh chân chạy đến vị trí của Hứa Hàm Yên. Rất nhanh sau đó, mọi người nhìn thấy nhóm người Hứa Hàm Yên đang đứng trước một căn nhà nhỏ đã cháy rụi. Tô Mị lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916866/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.