Trần Thương và Lăng Huyền Phong 4 mắt nhìn nhau. Không ngờ sự việc lại có phần nghiêm trọng đến như vậy. 2 người nghĩ đến điều gì đó, lập tức hít một ngụm khí lạnh. Nói như vậy là bệnh dịch này có khả năng lây lan giữa người với người, vậy thử nghĩ xem Ngọa Đương thành có mấy chục vạn nhân khẩu... Nghĩ đến đây, 2 người không tự chủ mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Phải ngăn chặn bệnh dịch này, nếu không trừ được tận gốc, ít nhất cũng phải kiềm chế được nguồn gốc lây lan! 2 người trong lòng có cùng quyết định.
- Đa tạ Lưu lão bản, lão Trần ta nghĩ chúng ta lập tức tới hậu sơn xem qua như thế nào. Lão đệ, chúng ta đi!
Ra khỏi Hồi Xuân Đường, 3 người nhanh chóng chạy về phía hậu sơn phía sau thành Ngọa Đương. Không khó để tìm ra hang động đó, chỉ có một con đường độc đạo dẫn tới sau núi. Theo như lời Lưu đại phu nói thì hậu sơn có người của quan binh canh gác. Nhưng khi tới nơi, chỉ tìm thấy một vài mảnh vụn quần áo cùng binh khí, trên nền đất còn có vài vệt máu.
- Trần ca! Chúng ta đã đến chậm!
Lăng Huyền Phong nhìn thấy hiện trường, sắc mặt trở nên khó coi
- Đúng vậy, xem ra 2 binh lính kia lành ít dữ nhiều. - Trần Thương thở dài..
- Không còn thời gian nữa, Lưu lão bản, ngài hãy quay về trong thành báo với Dương tướng quân, điều thêm binh lính tới nơi này, phong tỏa hiện trường, Trần ca, chúng ta vào bên trong xem thử!
- Ta hiểu rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916824/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.