Ăn cơm xong, Lăng Huyền Phong cũng không muốn làm gì khác ngoài việc đi ngủ. Trận chiến hôm qua cùng với việc rong ruổi suốt cả ngày trời không nghỉ đã khiến cho thể lực Lăng Huyền Phong cạn kiệt. Điều hắn muốn nhất bây giờ chính là được ngủ một giấc ngon lành.
- Có chuyện gì để mai hẵng nói, bây giờ ta không còn sức để nghe nữa, giải tán, sáng mai tập trung ở đây.
Nói liền hắn lập tức đứng lên đi về phía gian phòng ngủ.
Đặt lưng nằm xuống chiếc giường với chăn ấm đệm êm, Lăng Huyền Phong không khó chìm vào giấc ngủ say. Mục Uyển Thanh thấy hắn đặt lưng xuống liền ngủ ngay được, trong lòng cũng cảm thán không thôi. Không ngờ trên đời còn có người tài đến như vậy, đặt lưng nằm xuống đã ngủ ngay được. Bỗng dưng, nàng nhìn thấy tên tiểu tử kia nở một nụ cười vô cùng đê tiện, khóe miệng lại có nước dãi chảy ra, sau đó hắn khẽ lẩm bẩm:
- Mỹ nhân, lại đây cho bản thiếu gia ôm một cái nào, hắc hắc!
Mục Uyển Thanh khóe miệng giật giật. Không hổ danh là đệ nhất hoàn khố, đến ngủ cũng có thể mơ một giấc mơ đê tiện đến vậy. Không tự chủ nghĩ đến việc tên sắc lang kia sau này chính là trượng phu của mình, sắc mặt nàng đen thui. Ngửa mặt lên trần thở dài. Haizzz, không biết gả cho hắn là phúc hay họa đây. Mà thôi, nếu là phúc thì không sao, mà là họa cũng không tránh được, không bằng tiếp nhận vậy. Nhẹ nhàng, nàng tiến tới chui vào trong lòng hắn, sau khi lựa một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916817/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.