Ngồi ở trên cao, Lăng Huyền Phong mỉm cười, 2 tên kia lao tới như chỗ không người, không để ý xung quanh, chẳng trách dính hết chỗ bẫy rập. Tuy nhiên hắn không có lao ra ngay lập tức mà vẫn chờ đợi, hắn đang chờ một thứ....
- Lão nhị! Ngươi không sao chứ?
Lão tứ chật vật thoát ra khỏi 4 cành cây đính chông, lập tức rầm rập chạy tới cái hố chỗ lão nhị vừa ngã vào. Nhìn thấy tên to xác kia chạy, Lăng Huyền Phong ý cười trên miệng càng đậm. Tốt lắm, cứ chạy đi, càng chạy càng tốt, hắc hắc!
- Ta không sao! Tiểu tử chết tiệt, chúng ta không cẩn thận bị hắn trêu đùa rồi. Lão tứ, ngươi giúp ta, kéo ta lên, chân ta bị đâm xuyên, không cử động được.
- Được, đưa tay ngươi ra đây, ta kéo ngươi lên!
Cái hố sâu hơn 4m, mà lão nhị ngã xuống tận đáy, không thể với tay lên được. Cực chẳng đã, lão tứ phải lấy 1 cuộn dây vứt xuống cho lão nhị nắm rồi kéo hắn lên. Nhìn thấy cảnh này, Lăng Huyền Phong cười càng tươi. Mấy tên khốn kiếp, các ngươi chết chắc rồi ha ha ha!
Sau khi được kéo lên, lão nhị thở phào, đồng thời từ dưới bàn chân truyền lên cảm giác đau đớn. Hắn cắn răng vận công chữa trị. Nhưng ngay lập tức hắn cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn cố vận đấu khí để vết thương khép lại, nhưng càng vận công, đấu khí càng như trâu húc xuống biển, biết mất không thấy tăm hơi. Hắn lập tức lạnh sống lưng, kinh hãi hét lớn:
- Lão tứ! Bẫy có độc! Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cuong-cuu-am-chan-kinh-he-thong/916807/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.