Đúng 10 phút sau, Du Hàn cũng đến được Nhà hàng Choco mà Nguyên Nguyên nói.
Xe dừng lại, Du Hàn cũng theo đó mà mở cửa xe rồi xuống khỏi xe. Sau khi trả tiền taxi, cậu nhanh chóng bước vào nhà hàng.
Du Hàn vốn đang bước rất đều thì bỗng nhiên dừng lại trước cửa nhà hàng. Sở dĩ cậu đứng lại là vì bây giờ cậu mới nhớ ra là bản thân đã quên hỏi Nguyên Nguyên ngồi ở bàn nào. Cậu phiền muộn mà lẫm bẩm: "Bây giờ làm sao biết Nguyên Nguyên ngồi ở bàn nào mà tìm đây."
Nghĩ ngợi một lúc, cậu quyết định lấy điện thoại ra định bụng gọi cho Nguyên Nguyên.
Tuy nhiên, Du Hàn còn chưa kịp gọi thì đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của Nguyên Nguyên vang lên: “Hàn Hàn, bên này, bên này, tôi ở đây.”
Du Hàn nương theo tiếng gọi cuối cùng cũng tìm thấy được bóng dáng Nguyên Nguyên. Du Hàn mỉm cười với cậu bạn lâu ngày không gặp của mình một cái, rồi vội tiến đến chỗ cậu ấy đang ngồi.
Bàn Nguyên Nguyên chọn ở vị trí trung tâm của nhà hàng nên rất dễ nhìn thấy. Chẳng mấy chốc cậu cũng đã đến được bàn Nguyên Nguyên đang ngồi.
Vừa đến nơi thì Du Hàn không vội ngồi xuống. Mà thay vào đó thì cậu ưu tiên đặt cái bánh kem lên bàn thật ngay ngắn, lát sau mới ngồi xuống.
Trông thấy Du Hàn đặt bánh sinh nhật trước mặt thì vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu. Đợi đến khi Du Hàn ngồi xuống thì cậu mới thắc mắc lên tiếng hỏi: “Hôm nay đâu phải sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cung-truc-ma-ket-hon-roi/2875333/chuong-29.html