"Vậy lần này tôi sẽ tha thứ cho cậu. Nhưng không được có lần sau." Du Hàn nhìn Lục Phong vừa mỉm cười đắc ý vừa nói.
Lục Phong nghiêm túc gật đầu trả lời: "Sẽ không có lần sau. Nếu có lần sau thì tùy cậu xử lý."
"Cậu không cần nghiêm túc thế đâu." Du Hàn vừa xua tay vừa nói.
"Còn cái bánh này...." Lục Phong chỉ dám cúi đầu nhìn cái bánh ngập ngừng nói chứ không dám nhìn thẳng mặt Du Hàn.
Du Hàn trông thấy bộ dáng này của Lục Phong thì lập tức không thể kiềm chế được mà cười. Cậu xua xua tay ý bảo Lục Phong không cần để bụng.
Nhưng có lẽ Lục Phong không hiểu ý hoặc đơn giản là vì anh không dám nhìn lên nên không thấy.
Vì vậy Du Hàn đành lên tiếng an ủi hung thủ Lục Phong: "Cậu không cần để ý đến cái bánh kem đã bị cậu ăn sạch sẽ này đâu. Vì điều này chứng minh rằng bánh tôi làm rất ngon, đến người kén ăn như cậu còn ăn hết."
"Tôi, tôi..." Lục Phong không biết nói gì chỉ biết lặp đi lặp lại chữ "tôi"
"Tôi nghĩ kĩ rồi, Du An rất tình cảm chỉ cần là bánh tôi làm thì chắc chắn con bé sẽ thích." Du Hàn ôn tồn diễn giải cho Lục Phong nghe.
Lục Phong nghe vậy liền cảm kích nói với Du Hàn: "Cậu thật tốt, vậy mà tôi, tôi...."
"Ừm tôi biết cậu không cố ý. Chuyện này dừng ngang đây là được rồi." Du Hàn nhẹ giọng nói. Lục Phong vì vậy cũng không nói thêm gì nữa.
Du Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cung-truc-ma-ket-hon-roi/2875323/chuong-34.html