Trong lúc Lục Phong nói chuyện điện thoại thì Du Hàn cũng có nhìn qua. Mặc dù cậu không biết nội dung cuộc nói chuyện kia cụ thể là như thế nào. Nhưng cậu vẫn có thể thấy rõ tâm trạng Lục Phong đang tệ đi. 
"Lục Phong, cậu nói chuyện xong rồi hả?" Du Hàn vừa nhìn thấy Lục Phong trở lại thì vội lên tiếng. 
Lục Phong không nói gì thêm ngoài một tiếng "ừm" vô cùng nặng nề. 
Lát sau, tâm trạng bình ổn hơn một chút anh mới lên tiếng nói với Du Hàn: "Tôi xin lỗi, tôi có việc cần phải giải quyết ngay bây giờ." 
"Ừm, nếu cậu có việc thì cứ đi trước đi. Tôi ở lại đây chơi với Du An thêm chút nữa. Khi nào muốn về tôi sẽ tự bắt taxi về sau. Nên cậu cứ yên tâm mà đi giải quyết công việc." Du Hàn vừa cười dịu dàng vừa nói với Lục Phong. 
"Vậy tôi đi trước." Lục Phong vội vàng đáp lời. Sau đó anh ngay lập tức quay người đi, chẳng mấy chốc mà đã mất dạng. 
"Anh Lục Phong có chuyện gì mà đi gấp vậy anh?" Du An ngồi bên cạnh kéo nhẹ áo Du Hàn rồi tò mò hỏi. 
"Cái này anh cũng không biết. Nhưng chắc là việc rất quan trọng nên cậu ấy mới gấp gáp, vội vàng như vậy." Du Hàn nói lên suy đoán của mình cho Du An nghe. 
"Em cũng nghĩ vậy." Du An nhiệt tình gật đầu tán thành với những gì Du Hàn nói. 
Sau khi Lục Phong đi, Du An và Du Hàn chỉ cùng nhau trò chuyện và đi dạo nhẹ nhàng. Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cung-truc-ma-ket-hon-roi/2875301/chuong-41.html