Trình Quý An đã từng nghĩ đến việc trở thành một họa sĩ, cũng từng nghĩ đến việc trở thành một nhà thiết kế, chỉ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày sẽ tới làm việc ở viện bảo tàng.
Cô chỉ biết cảm kích vợ chồng Phùng lão sư, nhưng có lẽ, điều mà cô tìm kiếm bây giờ lại là sự bình yên.
Viện bảo tàng và chung cư tuy gần nhau, nhưng ngồi xe vẫn có chút không tiện, sau mấy ngày đầu, Trình Quý An cũng giống như các đồng nghiệp trẻ tuổi khác mua chiếc xe đạp điện để tiện cho việc đi lại. Cô bắt đầu di chuyển đến khắp mọi nơi trong thành phố giống như mọi người.
Cô dần yêu cuộc sống ở viện bảo tàng, tuy rằng tẻ nhạt và buồn chán, nhưng lại mang đến cho cô nhiều điều ý nghĩa. Mỗi ngày, cô đều đắm chìm trong các loại đồ cổ, cho dù đã tan tầm về đến nhà, cô cũng tìm đọc thêm các tư liệu khác để bổ sung kiến thức cho mình.
Cô cũng dần quen với mọi người ở đây, ai cũng rất hòa thuận, dù là nam nữ hay già trẻ, sư phó hay đồ đệ, đều ở chung với nhau rất hòa hợp. Cô được bọn họ khẳng định rằng Tiểu Trình đến từ khoa thư pháp, xinh đẹp lại nhiệt tình, khiêm tốn nhưng rất cầu tiến, hiểu biết rộng, là một người đáng để kết bạn.
Đương nhiên, cũng có một số người cho rằng cô nói quá ít và có phần già dặn, không hợp với lứa tuổi nhưng cô cũng chỉ cười, không giải thích.
Nơi này không ai biết đến quá khứ của cô, cô cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cung-tien-sinh-nha-minh-ly-hon/1209599/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.