Chương trước
Chương sau
Edit: Bông + Ly:v
--------------------
Trình Quý An bắt đầu thu dọn đồ đạc, tuy rằng cô cũng không hiểu rõ Kỷ Sùng Quân cho lắm, nhưng cô nghĩ nếu anh đồng ý, thời gian xử lý việc ly hôn chắc sẽ không để kéo dài quá lâu.
Hai năm trước cô gả vào Kỷ gia, rước lấy không ít lời dèm pha, trong nhà mọi người đều nói cô là có phúc tu được mấy đời, bên này người ta lại chưa từng lộ liễu như vậy, nhưng trong ánh mắt đều có thể nhìn thấy rất rõ ràng, bất quá đến nỗi còn đặt điều sau lưng cô, đoán già đoán non? Hiện giờ cô rời khỏi Kỷ gia, ở trong mắt bọn họ, chỉ sợ nghĩ rằng cô từ trên mây đột ngột rơi xuống mặt đất bụi bặm như vậy, sớm muộn sẽ hiện nguyên hình. Có lẽ bọn họ cũng đã tính trước được cuối cùng chính là cô sẽ rời đi, nên bọn họ cũng chỉ cảm thấy là cô tự ôm luẩn quẩn trong lòng, không biết tốt xấu, không biết tự lượng sức mình.
Quan hệ quen biết tại đây của cô cũng chỉ tầm trung, ở bên người cũng không có lấy một chút đồng cảm từ dư luận.
Nghĩ đến đủ thứ chuyện có thể xảy ra, nghĩ đến trong nhà mẹ đẻ mọi người đều không hiểu cho cô còn có khả năng vì những lời đồn đoán kia mà càng thêm rối ren, Trình Quý An không khỏi sợ hãi, chính là lại sợ hãi, nhưng cô cũng không thể đưa ra lựa chọn vô nghĩa với bản thân được.
Tương lai mà cô phải đi còn dài, cô có thể khiến bọn họ đều phải thay đổi suy nghĩ về mình.
Đối với việc ly hôn, làm thế nào cũng phải sớm thông báo cho ông nội biết, cô tin Kỷ Sùng Quân có thể xử lý tốt.
Hơn nữa, ông nội Kỷ bất quá cũng vì mang ơn cứu mạng ngày trước mới có thể tuyển cô về làm cháu dâu, cô chỉ là dựa vào hào quang của tổ tông, chứ với tính cách của cô, anh sao có thể nhanh chóng cho cô ít nhiều ưu ái như vậy?
Hiện thực vẫn luôn tàn khốc, chẳng qua có người đã nhìn thấy rõ ràng, có người lại không muốn tin mà thôi.
...
Đồ đạc của Trình Quý An không nhiều lắm, chủ yếu toàn là sách mỹ thuật tham khảo và mấy bức vẽ phác hoạ, chỉ bởi vì muốn thu dọn sạch sẽ, nên khó tránh khỏi việc phải kéo dài tới hai ngày.
Cô tự mình đòi ly hôn, đương nhiên là cô sẽ phải đi rồi, mà cho dù thế nào thì cô cũng nên là người rời đi trước.
Nhìn căn phòng dần trở nên trống rỗng, ánh mắt Trình Quý An hiện lên một tia mê mang, đây là nơi cô đã sống hai năm qua, là nơi cô từng chút một đem nó tu sửa, từng chút một đem nó trang trí, sau đó lại từng chút một đem nó dọn sạch sẽ đi. Nhưng những gì cô có thể làm được, cũng chỉ là xóa sạch dấu vết đã từng, sau đó cố gắng mang một Hợp Phố* như ban đầu trở lại.
*Hợp Phố (合浦) tên cũ là Liêm Châu: Là một thành phố thuộc Quảng Tây, Trung Quốc. Trong truyện thì đây chính là thành phố mà nam chính đang sống.
Dưới tầng, người giúp việc mấy ngày nay nhìn thấy cô bận rộn từ trong ra ngoài đều cảm thấy kinh ngạc, có người hỏi, Trình Quý An cũng chỉ cười lắc đầu.
Cô cũng không muốn nhiều lời về chuyện này, chờ đến lúc đó rồi, họ sẽ tự nhiên biết hết thảy thôi.
Mà trong vòng hai ngày này, Kỷ Sùng Quân trước sau vẫn không xuất hiện.
Chờ đến ngày thứ ba, khi đang sắp xếp hành lý cô còn nghĩ có phải hay không thật sự là gần phải đi rồi, thì rốt cuộc có điện thoại gọi tới.
"Chào phu nhân, không biết cô hôm nay có rảnh hay không, Kỷ tiên sinh bảo với tôi rằng bên luật sư đã chuẩn bị xong một phần giấy tờ ly hôn cần cô xem qua..."
Mạnh Đức Chiêu là luật sư của Kỷ Sùng Quân, lúc trước giấy tờ kết hôn cũng đều được qua tay anh lo liệu.
Mà lúc ấy, Kỷ Sùng Quân cũng đồng dạng không xuất hiện.
...
Mạnh luật sư thật nhanh đã đến nơi, đó là một người đàn ông đầu 30, mang kính gọng vàng, ăn mặc không chút cẩu thả, trên mặt mang theo tia mỉm cười, trong mắt lại có hàm ý mà người khác không thể nhìn thấu, vừa văn nhã lại tinh anh.
Trình Quý An tuy rằng chỉ cùng anh gặp mặt chưa quá một lần, nhưng cũng biết anh xử lý công việc luôn theo phép tắc, phong cách gọn gàng súc tích, cô nhanh nhẹn tiếp đón mời anh vào nhà sau đó chờ anh mở miệng.
Mạnh Đức Chiêu quả nhiên liền không nhiều lời, từ túi hồ sơ bên cạnh rút ra một xấp văn kiện đặt lên bàn rồi đẩy lại đây, "Phu nhân, mời cô xem qua."
Trình Quý An nhìn xấp giấy thỏa thuận ly hôn thật dày trên bàn lại có chút ngây người, cô nguyên lai tưởng ly hôn sẽ rất đơn giản, nhiều nhất cũng chỉ là ký tên lên tờ giấy mỏng, lại không nghĩ rằng sẽ có nhiều giấy tờ cần xử lý như vậy. Thậm chí so với giấy tờ thoả thuận kết hôn của cô lúc trước còn nhiều hơn nữa.
Cô đưa tay cầm lấy xấp giấy, rồi lại có chút ngạc nhiên, xác thực không thể nghi ngờ gì chính là giấy thỏa thuận ly hôn, phía dưới lại còn có văn kiện khác, trên cùng chính là một phần tài liệu ghi "Tài sản chi tiết".
Cô lại có chút minh bạch, trong thoả thuận kết hôn lúc trước từng ghi rằng nếu ly hôn thì cô có thể nhận được một nửa số tài sản sau khi kết hôn, hiện tại "Tài sản chi tiết" hẳn chính là thống kê những tài sản cụ thể đó.
Nghĩ một hồi, cô lại mở tài liệu thỏa thuận ly hôn ra. Tập giấy hơi mỏng, xem xong là có thể ký tên.
Chỉ là còn chưa xem hết một trang, đã lại sửng sốt. Ngay ở trang đầu tiên có viết, sau ly hôn cô có thể nhận được bao nhiêu tài sản, thứ nhất, chính là gần ba mươi triệu nhân dân tệ cộng với số tài tài sản phân chia.
Trong giấy tờ kết hôn quả thật là có liên hệ đến việc phân chia tài sản chung khi ly hôn, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có nhiều như vậy. Thoả thuận kết hôn kia có quá nhiều điều còn hạn chế, gần như hà khắc, mà cô lúc ấy ký xuống, một là chưa bao giờ nghĩ nhiều, hai là cùng lắm thì thay đổi tư tưởng. Tập đoàn Kỷ thị rốt cuộc là một xí nghiệp quá lớn, điều gì trong đó cũng có thể liên lụy đến quá nhiều khía cạnh khác, suy nghĩ đơn giản ban đầu của cô sao có thể tồn tại được trong cái thế giới khắc nghiệt ấy chứ.
Tuy cô đã được gả vào Kỷ gia hai năm, chi phí sinh hoạt ngày thường cũng là vô số, Trình Quý An rốt cuộc trước giờ đều không quá máy móc quan tâm đến những con số lớn như vậy, nhưng hiện tại nhìn tờ giấy trước mắt này, trong lòng cô khó tránh khỏi kinh sợ.
Mà cảm giác kinh sợ qua đi lúc sau lại là tâm trạng buồn bã.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới quyết định đưa ra ly hôn của mình sẽ nhận lại được nhiều như vậy.
Chầm chậm lật qua trang tiếp theo, ánh mắt cô dừng tại dòng thứ hai, đáy mắt có chút dao động.
"Thứ hai: Ngày đầu sau khi ly hôn, biệt thự Loan Thúy Hồ sẽ thuộc về quyền sở hữu của nhà gái..."
Biệt thự Thúy Hồ, đó là nơi này...? Trình Quý An ngơ ngẩn ngẩng đầu liếc nhìn Mạnh Đức Chiêu một cái, Mạnh Đức Chiêu lại chỉ nhìn cô miệng hơi mỉm cười.
Càng xem xuống dưới, càng làm người khác phải kinh tâm.
"Tất cả đồ vật trong biệt thự đều sẽ thuộc về quyền sở hữu của nhà gái, trong đó bao gồm nội thất, bài trí... Cả trang sức, tài sản, trang phục đều sẽ do nhà gái toàn quyền sở hữu..."
Trình Quý An không dám xem lại, tuy chỉ có vài dòng chữ ngắn ngủi, nhưng giá trị biểu đạt trong đó lại là quá cao không thể đo lường.
Lại nói tới biệt thự Thúy Hồ, trị giá sớm đã từ ba mươi triệu* trở lên; còn có số tài sản phân chia khi ly hôn của cô, đó đều không phải là vật chất có giá trị sao? Kỷ Sùng Quân tuy rằng đối với cô xa cách, nhưng luôn sai người mua sắm cho cô đều là mười phần phù hợp với thân phận Kỷ phu nhân này, chính là Ấu San nhìn đến mấy món đồ trang sức mà cô đeo, cũng thường không kìm được mà tán thưởng. Tổng giá trị tài sản đã cao đến vậy, như thế nào lại có thêm cả ba mươi triệu tệ nữa?
*Giá trị tiền bạc trong truyện đều được sử dụng dưới đơn vị nhân dân tệ (NDT).
Chính là, điều này ở trong thỏa thuận kết hôn không hề có ghi như thế.
Trình Quý An không thể không nhìn về phía Mạnh Đức Chiêu, trong mắt toàn là ngỡ ngàng.
Mạnh Đức Chiêu vẫn chỉ mỉm cười: "Đều là ý của Kỷ tiên sinh" —— Không liên quan gì đến anh, anh chỉ làm theo mệnh lệnh đã được giao mà thôi.
Trong lòng Trình Quý An đột nhiên có chút phức tạp, cô cúi đầu, nhìn tờ giấy trong tay, thật lâu không có phản ứng.
Mạnh Đức Chiêu lại đem văn kiện trên bàn lấy về, mở ra từng cái một, sau đó mang đến trước mắt cô: "Nếu phu nhân không có thắc mắc gì, cô có thể ký tên lên những tài liệu này trước. Đương nhiên, nếu cô có bất kỳ câu hỏi nào, cứ nói với tôi."
Trình Quý An liếc qua đống giấy tờ trên bàn, mới phát hiện, phía dưới "Tài sản chi tiết" có các thỏa thuận chuyển nhượng —— Chuyển nhượng nhà ở, ô tô, chuyển nhượng đồ trang sức...
Trình Quý An xoa xoa bàn tay, cuối cùng dừng lại nói: "Tôi có thể không cần được không?" Giọng của cô có chút khàn khàn, trong ánh mắt có chút không bằng lòng.
Mạnh Đức Chiêu cười, chỉ nói: "Tôi nghĩ Kỷ tiên sinh hy vọng cô có thể nhận nó."
Vừa nói, vừa đem tập tài liệu cuối cùng trên tay để xuống bàn.
Dưới cùng tài liệu ấy, bên A đã ký tên, nét chữ trầm ổn mà đoan tuấn —— Kỷ Sùng Quân.
Không chỉ trên tài liệu đó mà tất cả các giấy tờ khác đều đã được ký tên hết, trong tay cô là thỏa thuận ly hôn cuối cùng, cũng là giấy trắng mực đen nhưng lại vô cùng bắt mắt.
Đây là không cho cô nghi ngờ, cũng không cho cô giải thích.
Nói cách khác, cũng là không cùng cô thương lượng.
Không phải cô nên cảm kích sao?
Trình Quý An đọc lướt qua tờ giấy thỏa thuận ly hôn trong tay, cầm lấy bút, cuối cùng ký tên ở vị trí của bên B
—— "Trình Quý An".
Giống như lúc trước ký tên trong bản thỏa thuận trước khi kết hôn.
Mạnh Đức Chiêu lần lượt cất tất cả các văn kiện đi, Trình Quý An nhìn, nhưng cũng chỉ trầm mặc. Một khởi đầu, một kết thúc, thời gian hai năm này, cuối cùng đã kết thúc.
Khi Mạnh Đức Chiêu thu dọn mọi thứ xong xuôi, từ trong túi, lấy ra một thứ khác: "Phu nhân, cái này cũng là Kỷ tiên sinh đưa cho cô."
Trình Quý An mờ mịt nhận lấy nó, mở ra, ánh mắt có chút gợn sóng.
Đó là một sợi dây chuyền, có vô số viên kim cương nhỏ khảm quanh một viên màu hồng, lộng lẫy đến lóa mắt, mỹ lệ vô cùng.
Từ cái nhìn đầu tiên đã thấy được nó rất có giá trị.
"Đây là?" Trình Quý An không biết đây là ý gì, lại một lần nhìn về phía Mạnh Đức Chiêu.
Mạnh Đức Chiêu đứng lên, trả lời: "Đây là món quà mà Kỷ tiên sinh đã chuẩn cho cô trong ngày kỉ niệm hai năm ngày cưới."
Anh mỉm cười một lần nữa: "Tôi đi trước, hẹn gặp lại."
"Hẹn gặp lại." Trình Quý An vội vàng đáp lại, rồi nhìn chiếc hộp trong tay, cảm thấy nó đột nhiên trở nên nặng nề hơn.
Kỷ Sùng Quân hiếm khi tiếp xúc với cô, nhưng vẫn tặng quà cho cô. Từ sinh nhật của cô, đến kỉ niệm ngày cưới. Năm ngoái, vào lần kỷ niệm ngày cưới đầu tiên, anh đã tặng cho cô một cái vòng tay cũng đắt tiền và sang trọng không kém.
Anh đối xử với cô, trước nay luôn hào phóng.
Và bây giờ, anh vẫn như cũ, vẫn hào phóng với cô, tặng nhà, tặng xe, rặng trang sức, bồi thường đầy đủ cho cô, kể cả khi đã ký vào thỏa thuận ly hôn, anh vẫn tặng quà kỷ niệm ngày cưới cho cô.
Chỉ vì —— Món quà ấy phải dành cho cô.
Đồ mà cô đã dùng, anh chưa bao giờ chạm vào; ngay cả khi cô không sử dụng thứ đó nữa, chỉ cần có dấu vết của cô, anh cũng sẽ không bao giờ chạm vào.
Trình Quý An đang cầm chiếc hộp, đột nhiên mỉm cười, nhưng nụ cười lại có chút mờ nhạt.
...
Trong tòa nhà của tập đoàn Kỷ thị, hội đồng quản trị đang ở trong phòng họp kịch liệt tranh luận.
Kỷ Sùng Quân ngồi ở vị trí chủ trì cuộc họp, nghe bọn họ tranh luận qua lại, trong lòng lại có chút không yên.
Lúc này, điện thoại trên bàn bỗng rung lên, Kỷ Sùng Quân nhướng mi, suy nghĩ nửa giây, vẫn cầm lên nhấn nút trả lời, sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Trong điện thoại, giọng mẹ Ngô có chút kích động: "Kỷ tiên sinh, đã quấy rầy cậu rồi, tôi chỉ muốn nói với cậu một tiếng, phu nhân thu dọn đồ đạc, mang theo hai chiếc vali rồi rời đi, không biết là có chuyện gì xảy ra..."
Tay nắm chặt điện thoại, một lúc lâu sau, anh mới trả lời: "Tôi đã biết rồi."
Từ tầng 36 nhìn ra bên ngoài, thấy bầu trời bao la, Kỷ Sùng Quân đứng yên rất lâu, trong mắt lại chỉ có một mảnh thâm trầm.
Mà ở phía sau, toàn bộ hội đồng quản trị đều im lặng nhìn anh.
...
Bên ngoài biệt thự Thúy Hồ, Trình Quý An kéo theo hai chiếc vali đi về phía trước, bánh xe lăn, mang theo sự lo lắng cùng lòng thấp thỏm của cô trên con đường tương lai, nhưng cô vẫn thở phào vì cuối cùng đã có thể tạm biệt mọi thứ.
Phía sau, lão Chu lái xe nhưng vẫn theo sát. Ông mở kính xe, với vẻ mặt nghiêm nghị, không ngừng khuyên bảo: "Phu nhân, cô muốn đi đâu, tôi sẽ đưa cô đi..."
"Phu nhân, từ nơi này đi ra ngoài có chút xa, cô đi thế cũng không tiện lắm..."
"Phu nhân, cô lên xe đi..."
"Phu nhân, cô như vậy, chúng tôi sẽ không biết phải ăn nói với tiên sinh thế nào..."
Trình Quý An không lay chuyển được, rốt cuộc cũng dừng bước chân, "Vậy được rồi, phiền bác đưa tôi đưa đến trạm xe buýt gần nhất..."
Trạm xe buýt? Trong mắt lão Chu có chút không tin, nhưng cuối cùng, ông vẫn làm theo.
Đến trạm xe buýt, Trình Quý An liền xuống xe, cầm lấy vali, lão Chu nhanh chóng chạy lại giúp, rồi nói: "Phu nhân, cô muốn đi đâu, tôi trực tiếp đưa cô đi là được."
Trình Quý An chỉ cười cười: "Không cần đâu ạ. Cảm ơn bác, lão Chu."
Xe buýt đã đến, Trình Quý An xách theo vali bước lên xe.
Để một đồng xu vào hộp, xoay người, vẫy tay chào tạm biệt.
Lão Chu muốn đuổi theo, nhưng xe buýt cũng đã đóng cửa.
Chớp mắt, xe đã đi xa.
Trên xe không có nhiều người, Trình Quý An đi tới vị trí phía sau rồi ngồi xuống, không hề ngoảnh đầu lại.
Nếu không dứt khoát rời đi thì làm sao đủ dũng khí để bắt đầu lại một lần nữa?
...
Tại tập đoàn Kỷ thị, tin nhắn của lão Chu gửi tới.
"Kỷ tiên sinh, phu nhân tự lên xe buýt rời đi rồi..."
- -------------------
Tâm sự xíu xiu:
[Bông]: Hôm nay, tui rất là buồn T_T Mọi người nhớ ấn nút sao nha <3
[Ly]: Do you need a hug??? ( > '—')>
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.