Edit: Mei A Mei
Tối đến, trong khi Vesper chuẩn bị rời khỏi học viện và quay về căn hộ của mình thì chàng trai trẻ mang vẻ ngoài lịch sự yếu đuối vẫn bám sau lưng cô.
Sông Thames uốn khúc về phía trước. Những viên đá quý từ thời trung cổ được làm bằng đá vàng đất trông mềm mại và quyến rũ dưới ánh sáng hoàng hôn, chất chứa một cảm giác mộng mơ tĩnh lặng đầy biệt lập.
Bên cạnh những vách tường loang lổ trên nền kiến trúc trung cổ, nhiều cụ già tóc bạc phơ đang ngồi uống cà phê cùng bạn bè, sự hoài cổ chỉ có ở người Oxford.
Vesper đi trên con đường cũ yên tĩnh, bất đắc dĩ quay đầu lại: "Cậu Osborn, tôi không phải người giám hộ của cậu."
Cậu hơi cúi đầu nhìn vỉa hè lát đá gồ ghề dưới chân, "Tôi không muốn quay về biệt thự nhà Osborn. Nơi đó vừa tối tăm vừa trống trải, buồn chán lắm."
Harry Osborn chưa bao giờ đề cập tới việc tòa biệt phủ kia đóng cửa hạ rèm, đèn đóm mờ mịt đều do cậu yêu cầu.
Cậu thích thể hiện sự yếu thế trước mặt Vesper, tạo nên hình ảnh một thiếu niên chán nản với cuộc sống, ghẻ lạnh cha mình, mong manh và trầm uất.
Mặc dù về khía cạnh nào đó thì điều này là đúng.
Harry thấp thỏm ngước lên nhìn cô. Vẻ thận trọng ngoan ngoãn kia làm Vesper suýt tưởng nhầm trên đầu cậu ta vừa mọc tai mèo.
- - Cậu ta thực sự rất đẹp trai.
Vesper bất lực đầu hàng, "Được rồi được rồi. Tôi hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cung-phe-voi-phan-dien/2429116/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.