Bị, bị bắt được rồi?!!
Kỳ Nhạc Ngôn xấu hổ ngẩng đầu, còn có người nào có thể ngu ngốc hơn so với cậu sao?
Trong lòng hoảng sợ nhưng cái khó ló cái khôn, sáng suốt nghĩ Sở Hạ có lẽ là say rượu phát điên, cho nên muốn lén rút tay ra. Cậu cố gắng rút ra, nhưng Sở Hạ nắm chặt vô cùng, sức lực đó không giống người say chút nào.
Điều này làm cho Kỳ Nhạc Ngôn kinh ngạc ngẩng đầu, trong xe tối tâm mờ mịt thấy được đôi mắt của Sở Hạ đã mở ra.
Bên ngoài cửa sổ có một trận gió thổi qua, cuốn lên vài phiến lá rụng, có vài phiến lá còn rơi trúng cửa kính trước của xe.
Trong xe không có đèn, đèn đường bên ngoài cách bọn họ một khoảng, ánh sáng xa đến mức quang cảnh xung quanh làm mờ đi đường nét sắc sảo trong đêm. Kỳ Nhạc Ngôn thật sự không thể nhìn thấy gì nhưng đôi mắt của Sở Hạ rất sáng, vừa nhìn đến đôi mắt ấy, Kỳ Nhạc Ngôn đã quên mất những thứ xung quanh mình.
Cậu nhìn vào mắt của Sở Hạ, như thể nhìn thấy vẻ đẹp của ánh trăng rơi vào biển sâu, đồng thời cậu cũng đã sớm nhận ra Sở Hạ không hề say, cả người rất tỉnh táo.
Ngẫm lại cũng đúng, một CEO như thế sao có thể không có tâm phòng bị, tùy tiện để cho người mới gặp mặt có hai lần lái xe, sau đó còn lim dim ngủ mất.
Chuyện này không có khả năng.
Một CEO chân chính sao có thể đáng iu ngốc nghếch như thế được.
Thật ra thì Kỳ Nhạc Ngôn nghĩ oan cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cung-chong-toi-troi-sinh-mot-doi/203684/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.