"Không thể được, thuốc cấm dù có nguy hiểm như thế nào thì nó cũng chỉ tác dụng đến người đã sử dụng nó không có khả năng liên lụy ra ngoài." Ông lão bên lắc đầu không tin tưởng, ông dù sao cũng đã sống hơn nữa đời người, chân cũng sắp bước vào quan tài kiến thức làm sao có thể thua một hậu bối được chứ.
"Nếu như tôi không điều tra kỹ lưỡng thì hôm nay tôi sẽ không đến bắt người. Mà các người ngồi ở đây chỉ là bằng chứng để tôi danh chính ngôn thuận bắt người mà thôi." Phạm Huyền Lân lạnh lùng nhìn ông lão sau đó nói thẳng: "Ít hay nhiều thì các người cũng biết tôi cùng người kia luôn đối trọi với nhau, chỉ cần có cơ hội người kia sẽ dồn tôi vào con đường chết."
Những người ngồi ở đây bị lời nói thẳng thắn của anh làm cho biến sắc, tuy không nói rõ nhưng bọn họ hiểu người mà anh ám chỉ là ai người nào. Bọn họ không dám lên tiếng nói theo cũng không lên tiếng mắng anh to gan. Bởi vì bọn họ biết đây là sự thật mà ít nhiều gì những người ngồi ở đây cũng từng theo phe của vị kia mà dồn ép anh.
"Phạm Huyền Lân, anh đây là có ý gì." Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Chu Hàm đi đến cửa nhưng không thể mở cửa ra được liền tức giận quát lớn, vẻ mặt cậu ta đỏ ửng thể hiện sự bực bội không kìm chế được.
"Tôi nói rồi, Đinh Khâm có thể hại tất cả những người đang có mặt ở ngôi trường này." Phạm Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cung-anh-troi-sinh-mot-cap/2704387/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.