Phi thuyền mini bỗng nhiên dừng lại, bốn người ngồi bên trong ngơ ngác chẳng hiểu ra sao, bọn họ chắc chắn chiếc phi thuyền này còn chưa hạ cánh mà đang lơ lửng giữa không trung.
Lúc bọn họ đang không biết phải làm sao thì loa phát thanh bên trong phi thuyền vang lên giọng nói đã được thu sẵn của một vị giáo viên nào đó.
"Hiện tại các em đang ở bên trên khu rừng Malaga phía Nam của thành phố B. Việc các em cần làm bay giờ chính là lấy ba lô bên cạnh rồi đeo lên người sau đó nhảy khỏi phi thuyền."
"Đây cũng được xem là một trong những thử thách dành cho các em, mỗi ba lô là một cái dù, khi nhảy xuống các em nhanh chóng bung dù ra để có thể đáp xuống đất."
"Lưu ý nó chỉ là một cái dù bung cực kỳ bình thường nên sẽ không có bất kỳ nút ấn hay thiết bị tạo tốc độ nào cả, các em chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi nó theo hướng gió mà từ từ bay xuống mà thôi."
"Được rồi. Chúc các em kiểm tra thành công."
Tiếng loa tắt ngủm, cánh cửa của phi thuyền mini chậm rãi mở ra, cơn gió bên ngoài nhanh chóng thổi vào khiến tóc của bọn họ bay một cách loạn xạ.
"Đ* m*, nhà trường ác vậy có thể nhảy hả." Nhìn độ cao từ phi thuyền đến bên dưới Đặng Quan không khỏi chửi thề một câu.
"Không chết được." Nguyễn Hàn Minh thản nhiên nói, đối với cơ thể của con người hiện tại thì cho dù ngã từ độ cao này vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cung-anh-troi-sinh-mot-cap/2704367/chuong-51.html