Đây đúng là kỳ tích, là tương lai sáng lạng của bọn họ, cho dù sau này bọn họ bị cười nhạo thì thế nào, là phế vật thì thế nào, chỉ cần nghĩ đến chiến thắng của ngày hôm nay cũng khiến bọn họ hiểu được một chuyện 'Chỉ có những kẻ ngồi chờ chết mới thực sự chết đi, cho dù còn một tia hy vọng thì đó cũng là một con đường sống'.
Ba người Đặng Quan dìu lấy nhau, may mắn cả ba không bị thương, cho dù cơ thể đã mệt rã rời nhưng không thể ngăn được niềm vui sướng phát ra từ bên trong tâm hồn của bọn họ.
Bọn họ nhìn nhau sau đó cúi đầu với Nguyễn Hàn Minh. Đặng Quan thay mặt hai người đồng bạn của mình mà cảm kích nói: "Cảm ơn cậu. Nguyễn Hàn Minh chúng tôi thật sự may mắn khi đã mời cậu vào nhóm, cũng cảm ơn cậu đã không ghét bỏ chúng tôi."
"Thật sự cảm ơn cậu." Cả ba người đồng thanh nói.
Nguyễn Hàn Minh nhìn bọn họ càng thêm hài lòng, không kiêu ngạo, không tự cao tự đại, đều là những hạt giống tốt. Cậu có thể không cần những con người này trong cuộc sống của mình nhưng Phạm Huyền Lân thì cần.
Cậu cũng không ngờ mình lại để ý tới anh như vậy, hiện tại nhìn đến ai cậu đều sẽ xem xem bọn họ có ích lợi gì cho anh hay không. Trên danh nghĩa thì bọn họ là bạn đời của nhau nhưng thân xác này cũng không phải của cậu vậy tại sao cậu lại để ý chuyện này đến vậy.
Thôi cũng không sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toi-cung-anh-troi-sinh-mot-cap/2704347/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.